Chương 20: Nghĩ thông

"Cậu út đối xử với anh không tệ ư?" Bạch Nguyệt Quý bỏ qua hai người phía trước và hỏi.

“Từ nhỏ cậu út đã rất thương anh nên đã xây dựng ngôi nhà này. Sau khi hai anh họ của anh làm xong việc đồng áng thì họ đã từ thôn bên kia đến đây giúp anh đào móng, đắp gạch. Nhà cậu út anh cũng nghèo nhưng mà lúc anh rời khỏi nhà, ông ấy còn lén lút đưa cho anh năm đồng.” Chu Dã nói.

“Vậy đợi đến năm mới, lúc đó mang chút quà qua thăm ông ấy nhé.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu, nói.

Chu Dã nghe vậy liền nhìn cô, hỏi: “Vợ à, lời này là thật đấy chứ? Nếu đã đồng ý thì không được đổi ý.”

“Năm mới đi thăm người lớn là điều nên làm mà.”

Chu Dã rất vui, nói: “Được, năm mới chúng ta sẽ qua đó. Cũng không xa lắm đâu, chúng ta đi chậm thì cũng chỉ hai tiếng là tới!”

Đi đến đó mất hai tiếng thì quả thực không gần nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn gật đầu đồng ý.

Bữa sáng chỉ ăn thức ăn thừa của hôm qua là thịt gà, canh gà và khoai lang hấp. Nhưng trong nồi vẫn còn mấy quả trứng hấp, Chu Dã hấp lúc sáng, lấy một túi vải bao lại, bỏ vào cùng với khoai lang ăn không hết, lại dùng một lon hộp trái cây đựng một lon nước nóng, hai vợ chồng đóng cửa xe đầu kéo lại rồi lên đường.

“Chu Dã, thanh niên trí thức Bạch, hai người định đi lên núi thu gom củi à?” Lý Phong Thu và chị Lý cũng vừa chuẩn bị xong, hai người cũng phải ra ngoài, mang theo đòn gánh, dây thừng, liềm và những thứ khác.

“Đúng vậy, không đi sớm thì sẽ bị trễ, đều bị gom sạch hết rồi, còn phải chạy đến chỗ xa hơn.” Chu Dã cười nói.

“Chúng tôi cũng đi gom củi, hay là đi chung đi.” Lý Phong Thu liền nói.

Vậy là hai gia đình cùng đi. Lý Phong Thu và Chu Dã đi trước, hai người nói chuyện về những chuyện gặp phải khi nộp lương thực năm nay. Chu Dã nghe Lý Phong Thu nói, thỉnh thoảng hỏi vài câu, anh vẫn chưa đi nộp lương thực.

Chị Lý và Bạch Nguyệt Quý đi theo sau.

“Nhìn thấy hai người như vậy chị thực sự rất vui, đừng quan tâm người khác nói gì. Chị thấy Chu Dã không tệ, thanh niên trí thức Bạch cứ yên tâm đi theo cậu ấy đi!” Chị Lý nói.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, đáp: “Giờ em đã nghĩ thông rồi, cũng không muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa, nên phải trân trọng người trước mắt mới đúng.”

Chị Lý cảm thấy cô nói có hơi văn vẻ nhưng cô ấy hiểu ý của cô, cười nói: “Em có thể nghĩ như vậy là đúng rồi. À mà thanh niên trí thức Bạch, em được mấy tháng rồi?”

“Chị cứ gọi tên em là được.” Bạch Nguyệt Quý đáp: “Vừa đúng ba tháng.”

Chị Lý tính toán thời gian, ngạc nhiên: “Vậy là sau khi hai người kết hôn thì mang thai?”

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười ngại ngùng. Chị Lý cũng biết cô dâu mới khá là ngại ngùng, còn như một số bà già trong thôn, họ có thể nói những lời nhạy cảm mà không cảm thấy có gì xấu hổ.

Tất nhiên chị Lý cũng là người khá kín đáo, cô ấy cười cười nói: “Ba tháng rồi, vậy mà rất yên tĩnh, cũng không thấy em có phản ứng gì. Em không nói thì chị còn không biết nữa đó.”