Chương 19: Thẳng thắn với vợ

Hai vợ chồng nói chuyện phiếm xong thì đi ngủ. Ngoài trời gió lạnh buốt, nhưng trong nhà lại rất ấm áp.

Sáng hôm sau, Chu Dã dậy chuẩn bị bữa sáng.

Bữa nào cũng ăn mì là không thể. Mặc dù anh có chút tiền tiết kiệm nhưng cũng chưa đủ để đạt đến điều kiện đó.

Vì vậy, anh vẫn phải tiếp tục phấn đấu, cố gắng để cho vợ mình có thể ăn cơm trắng mỗi ngày.

Nói đến cơm trắng, lần trước anh còn nhìn thấy gạo. Thứ đó rất bổ dưỡng, nhưng ở đây trồng không nhiều, mà đều giao cho nhà nước.

Có thể tưởng tượng được giá cả đắt như thế nào, anh cũng không nỡ mua. Nhưng nếu lần sau gặp lại, anh nhất định phải mua một ít về để vợ anh muốn ăn thì cũng có thể ăn được.

Là đàn ông trưởng thành, sao có thể để vợ mình đang mang thai mà lại không có gì ăn được chứ?

Nhưng đàn ông cũng phải có tiền trong tay thì mới có đủ sự tự tin. Thời buổi này có thể ăn được khoai lang, có thể no bụng được bốn năm phần thì đã là tốt lắm rồi!

Ai còn dám mơ tưởng đến việc ăn cơm trắng ngon mỗi ngày nữa chứ?

Anh hấp khoai lang, còn cho phần nước canh gà còn thừa vào hấp chung. Sau khi thu dọn xong thì đi vào, thấy Bạch Nguyệt Quý đang mặc quần áo.

"Còn sớm lắm. Vợ à, em ngủ thêm một lúc nữa đi." Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý nói: "Đã ngủ đủ rồi." Tối qua nói chuyện với anh xong thì ngủ, cùng lắm cũng chỉ tới tám giờ rưỡi. Ngủ đến lúc này chắc cũng gần sáu giờ rồi. Dù trời lạnh chăn ấm nhưng cô thực sự không ngủ được nữa.

Hơn nữa, hôm nay còn phải lên núi gom củi nữa.

Cùng anh ra ngoài đánh răng rửa mặt, cô nhìn thấy anh bắt đầu chuẩn bị xe đầu kéo, liềm, rìu, dây thừng và những thứ khác để chặt củi, liền hỏi anh: "Trước đây anh chỉ lo cho một mình anh là đủ, sao lại còn có xe đầu kéo?"

Xe đầu kéo cũng là một tài sản không nhỏ, không phải ai cũng có.

Nếu không thì sao chị Lý lại nói Chu Dã là một người có bản lĩnh chứ? Nhà họ chỉ có một chiếc xe đầu kéo, toàn bộ đều phải dùng sức người.

Sở dĩ Lý Phong Thu và chị Lý có ấn tượng tốt với Chu Dã cũng là vì năm ngoái lúc chia lương thực. Nhà họ được chia nhiều, vác về nhà rất mệt, đều là nhờ chiếc xe đầu kéo của Chu Dã, một lần vận chuyển hết. Chu Dã cũng không ngại cho họ mượn.

Chu Dã vừa bỏ dụng cụ lên xe vừa nói: "Đây là xe anh mang đi từ nhà anh cả. Trước đây cũng là anh tìm người sửa xe. Anh có thể không tranh gianh những thứ khác với anh ấy, nhưng chiếc xe này anh không thể để lại cho họ được!"

"Bọn họ cứ thế để anh mang đi à?" Bạch Nguyệt Quý nhìn anh cười.

"Đương nhiên là không rồi. Chị dâu anh còn muốn gây sự, nhưng anh cả biết tính anh nên đã giữ chặt chị ấy lại." Chu Dã cười nói.

"Cha mẹ không có họ hàng thân thích khác à?" Bạch Nguyệt Quý cũng rảnh rỗi, bèn hỏi về chuyện này.

Đương nhiên Chu Dã cũng có tâm trạng nói về chuyện trong nhà với vợ mình. Là con dâu nhà họ Chu mà ngay cả những chuyện này cũng không biết thì không được.

“Cha anh là người ngoại tỉnh. Chuyện hồi đó em cũng biết rồi, nên không nói nhiều nữa. Còn mẹ anh, trước đây bà ấy là người ở thôn bên kia, vẫn còn họ hàng. Nhưng ngoại trừ nhà cậu út của anh ra thì cậu cả và cậu hai của anh đều không phải là người tốt.” Đối với vợ mình, Chu Dã không có gì phải giấu giếm nên anh đã nói rất thẳng thắn.