Đột nhiên giọng điệu của cô trở nên bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, dường như đã tiếp nhận sự thật rằng anh ta sẽ không dẫn cô vào thành phố, ngoan ngoãn như vậy khiến anh ta có hơi không thể hiểu được.
Khương Vân hoạt động cổ tay một chút, lạnh nhạt nói: "Không có gì, xác nhận âm thanh của anh trước sau như một vẫn luôn khiến người ta ghê tởm."
Thừa dịp anh ta không để ý, cô dùng hết sức mà mạnh mẽ đánh trả về.
"Bốp!"
Đánh cho mặt Tống Chiêm Cương nghiêng sang một bên.
Không đợi anh ta khôi phục lại tinh thần, Khương Vân nhanh chóng đứng lên, mạnh mẽ đạp vào chỗ phía dưới của anh ta: "Anh con mẹ nó đi chết đi! Cặn bã!"
"A!" Tống Chiêm Cương kêu thảm thiết, ôm lấy chỗ đó lăn xuống giường lò, nhảy nhót y như một cái lò xo.
Bà Tống và Tống Chiêm Cường trốn dưới nhà nghe lén nghe thấy động tĩnh cũng vọt lên.
Bà Tống tức giận rút chổi lông gà định quất Khương Vân: "Đồ phụ nữ độc ác, mày muốn mưu sát chồng mày à? Nói đàng hoàng thì không nghe, vậy thì trực tiếp trói lại đánh một trận, không có con dâu nào không bị đánh cả!"
Bà ta chỉ huy con trai nhỏ định trói Khương Vân lại, trực tiếp làm vợ cậu ta.
"Hai anh em Chiêm Cương, Chiêm Cường không ghét bỏ mày thì thôi, thế mà mày còn tỏ vẻ!"
Bà ta vốn muốn con trai nói chuyện tốt với Khương Vân, trấn an bảo Khương Vân ở nhà chờ, rồi anh ta lại về thành phố.
Đợi một thời gian dài anh ta không trở về, cô sẽ không chịu nổi trống vắng, cả nhà cùng sống bên trong một cái cửa, buổi tối để con trai nhỏ chui vào chăn cô, khiến cô xấu hổ kêu to là được.
Về sau cả nhà vẫn cứ thế sinh hoạt, không khác nhau lắm.
Nếu Khương Vân xấu hổ hoặc tức giận, bà ta sẽ trấn an thật tốt, cùng lắm thì mua quần áo mới dỗ dành.
Nếu còn không được, thì nói mấy lời mỉa mai chèn ép một chút, rồi hù dọa uy hϊếp, không sợ cô không đồng ý.
Đương nhiên, nếu còn không đồng ý nữa, ví dụ như bây giờ, bà Tống cũng có chiêu, trực tiếp trói lại rồi để đói hai bữa, gạo nấu thành cơm, còn phải tiếp tục ngoan ngoãn mà sinh hoạt, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tống của bà ta!
"Mày cũng không tự nhìn lại bản thân đi, chỉ có như vậy mà đòi theo vào thành phố hưởng phúc à? Mày thế này không sợ mất thể diện sao?" Một tay Bà Tống chống thắt lưng, một tay vung chổi lông gà quất Khương Vân.
Đúng lúc này, trên xà nhà chợt có một bóng đen nhảy xuống kêu meo meo, nhanh như tia chớp mà hung ác nhào về phía mặt của bà Tống.
"Xẹt." Móng vuốt sắc bén để lại bốn vệt máu trên mặt của bà ta một cách mạnh mẽ.
"A!" Bà Tống lau gương mặt đẫm máu, lập tức kêu thảm thiết như tiếng gϊếŧ heo, nếu như không phải bà ta nghiêng đầu, móng vuốt này có thể đã cào vào mắt bà ta rồi.
Khương Vân giật lấy chổi lông gà, dùng sức đánh Tống Chiêm Cường đang đánh mèo ở đó.
Tống Chiêm Cường vừa muốn đánh mèo, vừa muốn đánh Khương Vân, còn phải xem mẹ cậu ta bị thương như thế nào, bận tối mắt tối mặt.
Mà động tác của con mèo đen kia thật nhanh nhẹn, móng vuốt vô cùng sắc bén, ai dính vào thì người đó xui xẻo. Trong cuộc hỗn chiến lại cào móng vuốt vào tay của bà Tống.
Mu bàn tay của bà Tống lập tức chảy máu đầm đìa: "Đồ súc sinh này lại cào tao!"
Lần này Tống Chiêm Cương cũng không quan tâm nữa nhảy dựng lên, Tống Chiêm Cường càng không quan tâm việc bắt lấy Khương Vân. Hai anh em vội vàng đỡ bà ta đến phòng vệ sinh để bôi thuốc.
Khương Vân thấy bọn họ đi ra khỏi cửa, cũng không quay lại ngay lập tức nên đã quay sang đánh giá con mèo đen kia.
Toàn thân nó bẩn thỉu, gầy trơ xương, trông như đang bị ăn hϊếp, nhưng lại cố gắng duy trì tính khí cao ngạo.
Đôi mắt của nó thay đổi theo ánh sáng, cao ngạo, sắc nét và lạnh lẽo. Nhưng đến khi nhìn cô lại trở nên rất dịu dàng.
Từ nhỏ Khương Vân đã được những loài động vật nhỏ yêu thích, đặc biệt là mèo. Không ít lần cô đã cho mèo hoang hoặc chó hoang ăn.
Không biết con mèo đó đến từ đâu nhưng nó trốn trên xà ngang trong nhà để bảo vệ cô.
Khương Vân đưa tay về phía mèo đen: "Meo meo, lại đây nào..."
Con mèo đen meo meo một tiếng, chậm rãi tiến lên đặt đầu lên tay cô rồi liếʍ lòng bàn tay cô.
Trong nháy mắt, hơi thở ngọt ngào của cô làm cho nó nhớ tới một cái gì đó.
Nó đi theo cô đã lâu, lâu đến mức lực nguyên thần nhiều như biển cũng đã bị suy yếu gần cạn kiệt trong khi xuyên việt. Nó không thể không niêm phong phần lớn ký ức, cũng không thể không thay đổi ngoại hình để giảm tiêu hao. Nó muốn đồng hành cùng cô càng nhiều càng tốt, bảo vệ cô cho đến khi họ cùng nhau biến mất qua dòng sông dài. Có lẽ cô sẽ không bao giờ nhớ lại những gì ban đầu.
Thật không may, bất cứ khi nào nó xuyên qua một thế giới, những kỷ niệm lại trở nên không trọn vẹn.
Nó tham lam hít lấy hơi thở của cô.