Chương 4: Bỏ Chồng 2

Khương Vân nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu mèo đen, lúc này cô mới phát hiện nó cũng không phải màu đen tuyền. Lông lưng của nó tối đen, nhưng bên dưới lại có màu đen, xám, nâu nhạt xen kẽ. Vừa giống như một con mèo mướp không thuần, vừa giống như một con mèo vân hoa truyền thống.

Nó thật sự là rất gầy, Khương Vân sờ vào nó chỉ thấy xương lồi lên và có tiếng lộp bộp nơi bàn tay.

Ngay cả khi đây là một chú mèo hoang thì tại sao lại không thể tìm thấy một cái gì đó để ăn, mà phải để đói đến như vậy?

Ngay khi cô suy nghĩ về nó thì có những ký hiệu phức tạp mà sâu sắc xuất hiện ở lòng bàn tay của cô và sau đó là một lớp nước linh tuyền đang dập dờn.

"Con vật nhỏ tội nghiệp, uống đi."

Con mèo nhìn cô, cúi đầu liếʍ nước linh tuyền trong lòng bàn tay cô. Mặc dù nó đói và khát, nhưng khi ăn rất thanh lịch chứ không ăn như hổ đói.

Khi nước linh tuyền đi vào cơ thể của nó, tinh thần của nó trở nên tốt hơn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Uống xong vài miếng thì nó không uống nữa, chỉ cọ cọ đầu nhỏ của mình trên tay cô, rồi liếʍ đầu ngón tay của cô, dường như đang muốn cổ vũ cô.

Lòng Khương Vân cũng nhanh chóng cảm thấy ấm áp, giống như có bạn đồng hành trong hành trình cô đơn vô tận, cô không còn cô độc nữa.

Trong quá trình xuyên việt, chắc chắn sẽ có một số sai lầm, chẳng hạn như hội chứng xuyên việt không thoải mái. Nhưng lúc xuyên qua hiển nhiên không rắc rối như vậy, cô cảm thấy toàn thân rất bình thường, không có bất kỳ khó chịu nào.

"Em có muốn đi theo chị không? Tuy rằng sẽ trải qua một khoảng thời gian sống khổ cực, nhưng sẽ mau chóng tốt lên thôi!"



"Meo meo." Con mèo đen đã đồng ý.

Khương Vân vui vẻ nói: "Vậy chị đặt tên cho em." Cô cũng không suy nghĩ kỹ, trong đầu chợt hiện lên một cái tên: "Gọi em là Tiểu Dã nha."

Mèo hoang nhỏ.

"Meo meo" Nó liếʍ lòng bàn tay của cô.

Khương Vân: "Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm chỗ dựa, mau chóng ly hôn với tên khốn kia rồi chuyển ra ngoài. Sau này chúng ta sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp của chính mình."

Dựa theo cốt truyện sau này, cô tuyệt đối sẽ không ở lại nhà họ Tống nữa. Cô muốn ly hôn và đưa hai đứa con trai ra ngoài sống cuộc sống của mình.

Làm thế nào để ly dị và đưa con trai đi, điều này đòi hỏi một chút tâm cơ mới được.

Cô quyết định đi gặp lữ đoàn trước, con mèo đen lập tức đuổi theo.

Khương Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn nó gầy yếu như vậy, không đành lòng để nó tự đi nên đã ôm nó lên.

Ra khỏi cửa, cô quan sát xung quanh, khung cảnh xung quanh và trí nhớ của cô hoàn toàn trùng khớp.

Hầu hết các ngôi nhà trong thôn đều là nhà tranh vách đất, chỉ có một số ít là nhà ngói, các bức tường sát đường có sơn các khẩu hiệu cách mạng màu xám và trắng.



Theo những hình ảnh trong ký ức, cô từ từ đi về phía lữ đoàn.

Bây giờ đã là tháng hai đầu xuân, cũng là thời gian bắt đầu vụ mùa xuân, những lao động chính của thôn đã đi cày ruộng, cào đất.

Mà bây giờ cũng trùng vào thời kỳ giáp hạt, lương thực của nhà nào cũng không còn nhiều. Người già và trẻ em đều ra ngoài đào rau dại, lúc này không đến lúc nấu cơm thì không nhìn thấy mấy người nhàn rỗi ở trong thôn.

Khi cô đến lữ đoàn thì chỉ thấy bí thư và kế toán đang nói về ý kiến của xã về việc gieo trồng vào mùa xuân năm nay.

Khương Vân đặt con mèo đen trên mặt đất, để cho nó đợi bên ngoài, rồi cô bước vào văn phòng.

Thấy cô tới, bí thư Tống hỏi cô: "Vợ Chiêm Cương, cháu có việc gì vậy?"

Dựa theo thân phận, Khương Vân phải gọi ông là bác, Khương Vân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói với ông: "Thưa bác, cháu muốn ly hôn với Tống Chiêm Cương, mong lữ đoàn chủ trì cho cháu."

Lúc này kết hôn là do lữ đoàn phụ trách, viết một tờ giấy kết hôn, mang theo hộ khẩu của nhau, báo cáo dân số mới đến cho bộ phận hộ tịch của xã mỗi năm một lần là được.

Bí thư Tống đang suy nghĩ gì đó trong lòng nên tùy ý gật gật đầu, sau một giây hiểu ra mới nhìn cô với ánh mắt không dám tin: "Bác nói này cháu dâu, sao bất thình lình cháu lại nói đến chuyện này? Chiêm Cương vừa mới về thành phố, đến lúc đó đón cháu và con cùng nhau hưởng phúc..."

Khương Vân: "Bác à, bác đừng dỗ dành cháu nữa. Tống Chiêm Cương có tâm tư bỏ vợ bỏ con, cả thôn ai cũng biết, chỉ giấu mỗi mình cháu. Cháu cũng không phải là mặt dày mày dạn quấn lấy anh ta, chỉ cần ly hôn đàng hoàng là được."

Bí thư Tống là cán bộ lớn nhất lữ đoàn Hồng Phong, Tống Chiêm Cương muốn trở về thành phố cũng cần ông đóng dấu ký tên. Anh ta không muốn mang theo vợ con trở về thành phố, chuyện cỏn con này đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra huống chi là bí thư?