Chương 22: Giao Dịch Chợ Đen Trong Truyền Thuyết

"Ôi dào, em cũng chỉ có tay là đẹp, không giống chị, trông giống như ngôi sao vậy.

Chiếc đồng hồ này là do người yêu em tặng, bọn em sắp kết hôn rồi, nếu như em có thể sinh được một đứa bé đáng yêu ngoan ngoan như Gia An thì tốt rồi."

Đi ngang một con ngõ nào đó, một người đàn ông lén lút ngăn Hứa Dao và Vương Thắng Nam lại.

Người đàn ông kia nhìn ngó xung quanh, xốc một góc vải bố phủ trên cái sọt, để lộ ra trứng vịt trời tròn vo ở bên trong.

"Trứng nhặt được trong đám sậy, vừa tươi mới vừa giàu dinh dưỡng, rất thích hợp để bồi bổ cho trẻ con, một cái tám xu không cần phiếu, cô mua không?"

Hứa Dao khϊếp sợ.

Khá lắm, cô gặp được giao dịch chợ đen trong truyền thuyết rồi sao?

Trứng gà mà nhà nông thu gom được đều đem đến hợp tác xã mua bán để đổi, giá thu mua một quả là bốn xu rưỡi, vậy mà trứng vịt trời ở chợ đen lại có thể bán được tám xu?

Bán ra một quả, không phải là đã lời được ba xu rưỡi sao?

"Tám xu mắc quá, sáu xu tôi mua tất. Nhà của tôi ở đây, nếu anh có hàng, bất kể là trứng gà hay trứng vịt, tôi đều cần hết."

Vương Thắng Nam nhìn trứng vịt, nét mặt hiện rõ vẻ suy tính.

Nhà cô ấy nhiều công nhân, nhưng nguồn cung của quốc gia chỗ nào cũng eo hẹp, thuộc diện có tiền cũng không lấy được hàng.

Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng chốt với giá sáu xu rưỡi.



Hứa Dao nhìn bọn họ một bên giao tiền, một bên giao hàng. Cô giúp Vương Thắng Nam đem đống trứng về nhà cô ấy, lơ đãng thăm dò:

"Trứng vịt hoang cũng không tính là thứ gì hiếm có, thôn của chị gà vịt cá đều có cả."

"Mọi người không thiếu, nhưng mà bọn em thiếu!"

Vương Thắng Nam nhìn chằm chằm Hứa Dao với ánh mắt tỏa sáng: "Nhà chị có bán không? Chỉ cần là thịt, giá cả hợp lý em đều mua hết."

"Bình thường em mua với giá nào?" Hứa Dao hỏi mà mặt mày tỉnh bơ.

"Gà mái hai đồng hai hào mỗi ký, gà trống và vịt bảy hào."

Vương Thắng Nam trả lời không chút nghĩ ngợi:

"Chỗ em cơ bản đều lén mua bán với giá này. Về phần cá, bọn em chưa lén mua bao giờ, nếu chị đưa qua đây thì chín hào một ký được không?"

Sự chú ý của Hứa Dao chỉ tập trung vào gà vịt, về phần cá, cô chỉ tùy tiện nghe qua.

Thôn Hạ Hà cá nhiều, người bắt cũng nhiều.

Quanh năm suốt tháng, cá ít dần đi không nói, mà con nào con nấy cũng như thành tinh, khó mà bắt được.

"Được, nếu có đồng hương muốn bán, chị sẽ bảo người ta liên hệ với em."

Hai người cũng không chú ý thấy vành tai Hứa Gia An giật giật, nghe kỹ cuộc trò chuyện của hai người không sót một chữ.