Chương 44

Cơn mưa to sắp đổ xuống, Tần Lão Đầu cùng với chú Hai chú Ba gõ cửa, kêu thằng Cả thằng Hai lấy tấm nilon che mưa ở nhà để che mái ngói của lò gạch.

Mấy người trong nhà bất chấp mưa gió đi kiểm tra lò gạch.

Khương Mỹ Tâm lo lắng mái nhà, kêu thằng Ba thằng Bốn và cả Chiêu Đệ đến phòng mình rồi cho ba người bọn họ lên giường lo lắng chờ mọi người trở về.

Bên ngoài gió gào thét tựa như bầy sói tru, Khương Mỹ Tâm cảm nhận được sức gió mạnh cấp 9.

“Loảng xoảng, rầm rầm,”

Mái nhà ở phía tây rớt xuống một mảng, ngói vỡ rớt xuống đất.

“Mái nhà đã bị thủng rồi.”

Khương Chiêu Đệ không ngừng lo lắng nói.

“Mẹ đi nhìn xem kìa.”

Khương Mỹ Tâm xuống giường, đứng ở cửa, ở đầu giường thằng Ba thằng Bốn có mấy mảnh ngói vỡ.

“Chăn của ta!”

Thằng Ba muốn xông vào nhà.

Khương Mỹ Tâm túm trở lại:

“Không muốn sống nữa hả, quay lại đi mẹ sẽ làm cho con cái chăn mới.”

Thằng Ba lúc này mới bắt đầu hoảng sợ, nếu mẹ không gọi bọn họ rời giường, mảnh ngói vỡ đã đập vào mặt.



“Mẹ.”

Thằng Ba ôm lấy Khương Mỹ Tâm, cảm nhận có mẹ yêu thương thật là tốt.

“Mẹ.”

Thằng Bốn cũng ôm, trong lòng nghĩ đây là mẹ ruột của anh, không thể để anh Ba cướp mất.

Khương Mỹ Tâm vỗ về hai người bọn họ, hôm nay cô đã làm cho 2 đứa trẻ biết làm nũng.

Gạch ngói nung không sợ mưa, còn trát thêm bùn, khi thằng Cả thằng Hai trở về, toàn thân là bùn, nhưng trên mặt hai người lại hiện rõ sự vui vẻ.

“Ông nội nói, sau trận mưa to này gạch của thôn chúng ta có thể bán chạy.”

Bán được và lợi nhuận là hai việc khác nhau, mua nợ Khương Mỹ Tâm cũng không đồng ý.

“Hai người các con đi tắm rửa đi.”

Khương Mỹ Tâm sợ còn có ngói rơi xuống:

“Phòng của thằng Ba thằng Bốn đêm nay không cần dọn, 3 đứa ráng chen một chút đi.”

“Con muốn ngủ cùng mẹ.”

Thằng Ba trở nên vô cùng bám người.

Đây không phải con ruột của cô, Khương Mỹ Tâm mới hơn ba mươi, nhưng trong tâm cô thì tuổi mới hơn hai mươi mà thôi nên không thể chấp nhận được.

“Không được, mẹ phải ngủ chỗ rộng rãi hơn, con xem, em Bốn từ lâu đã không còn ngủ với mẹ nữa, rất công bằng phải không?”



“Dạ vâng.”

Khương Chiêu Đệ lấy quần áo cho Tần Hướng Đông thay sau khi tắm rửa, hai anh em cùng ở phòng bếp tắm rửa thay đồ, hai anh em trò chuyện:

“Mẹ có ý gì nhỉ, gạch vẫn chưa bán được mà?”

Thằng Cả nói:

“Ông nội bảo chúng ta hỏi mẹ, làm thế nào bán được, ông nội nói hết mưa sẽ không bán được nữa.”

Khương Hướng Nam trước nay không có chủ kiến nên không dám đi hỏi:

“Anh Cả đến hỏi đi.”

“Hướng Nam, em là con trai ruột.”

“Anh là thằng Cả.”

Hai người đùn đẩy, đến khi thay quần áo sạch xong thì cùng đi hỏi Khương Mỹ Tâm:

“Mẹ, ông nội nhờ chúng con hỏi một chút, số gạch ở lò gạch, mẹ định bán như thế nào ạ?”

Nhà Khương Mỹ Tâm thuộc tầm trung cấp trong thôn, mái nhà bị hỏng một phần, cảnh như thế này trong thôn không phải hiếm.

Lò gạch là nhà họ Tần mở, nhưng là của thôn, người trong thôn không bán, chắc chắn cũng sẽ hỏi nguyên nhân.

Khương Mỹ Tâm nói:

“Đừng nóng vội, đợi mưa tạnh đã.”