Chương 43

Hàn Tâm Hân hào phóng giới thiệu:

“Chào chị dâu, em tên là Hàn Tâm Hân, Hàn Tích là anh trai em.”

Khương Mỹ Tâm buồn cười:

“Bốn đứa con trai của chị gọi anh của em là chú, nên em gọi chị là chị đi.”

Hàn Tâm Hân nhỏ giọng nói:

“Anh em bảo em dẫn chị đến chỗ anh ấy làm việc, chỉ chị đến thôi.”

Hàn Tích tìm chỗ bí mật, là căn phòng nhỏ của người kiểm lâm, mùi kho có thơm hơn nữa cũng không lọt ra được.

Đến học công thức của Khương Mỹ Tâm chính là Đỗ Toàn Hải.

Hàn Tích không nói trước nhưng Đỗ Toàn Hải lại trách:

“Cậu còn là chồng cũ nữa, ép giá quá đáng vậy.”

Hàn Tích:

“… anh ta ở đâu vậy.”

“Giá cả hợp lí, tôi làm ở quê không tiện.”

Khương Mỹ Tâm nghĩ.

Cô khá hài lòng với điều kiện bây giờ, một trăm đồng tiền công thức, nửa năm được lợi nhuận mười phần trăm, hẳn là có được hai, ba trăm nhỉ.

Kết hợp gia vị, nắm giữ độ lửa, chỉ dạy một lần Đỗ Toàn Hải đã nắm chắc.

Lúc dạy Đỗ Toàn Hải làm món kho, Đỗ Toàn Hải cản Hàn Tích lại và cho Hàn Tâm Hân ăn đồ kho, Hàn Tích nhìn ra Đỗ Toàn Hải và Hàn Tâm Hân có chút ý tứ với nhau.”

Đây có thể là nguyên nhân Đỗ Toàn Hải dám tìm đến Hàn Tích.

Năm 75 hiện giờ, trong thành phố không có nhiều công việc cung ứng cho thanh niên, vẫn có nhiều thanh niên nam nữ cuồn cuồn đổ xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, trong truyện, em gái Hàn Tích xuống nông thôn, vài năm sau trở về thành phố không được phân cho việc gì tốt, hơn nữa vì chuyện anh trai cô ấy đầu cơ trục lợi bị liên lụy nên kéo dài đến hơn ba mươi tuổi thì tìm người gả đi.

Những việc này còn một thời gian nữa, đến lúc đó cô sẽ nhắc nhở Hàn Tích.

Về đến nhà, Khương Mỹ Tâm kho thịt đầu heo suốt đêm, đưa một nửa cho nhà cũ.

Xưởng nung mở được gần một tháng, ngày nào làm việc già trẻ nhà họ Tần cũng đến giúp Tần lão đầu, lục tục nung được một ngàn viên gạch, hơn chín ngàn mảnh ngói.

Người ở khắp nơi đến hỏi giá, bây giờ là thời kì giáp hạt, muốn mua gạch ngói đều kí sổ, không lấy đâu ra tiền.

Khương Mỹ Tâm bảo chờ một chút, chờ đến mức trưởng thôn sốt ruột.

Trưởng thôn chạy đến tìm Tần lão đầu:

“Ông, con dâu cả nhà ông không cho kí sổ, cả thôn Tề Vân chúng ta bị đâm xương sống rồi, không cho kí sổ thì nung nhiều gạch vậy làm gì?”

“Chính cô ta đòi mở lò nung, chính cô ta đảm bảo lợi nhuận, không bán gạch thì cuối năm nhà mấy người lấy cái gì đổi điểm công?”

Ngay cả Tần lão đầu cũng không biết trong hồ lô của con dâu lớn bán cái gì, nói:

“Tôi đi hỏi con bé một chút.”

Khương Mỹ Tâm đang chờ trận mưa rền gió dữ trong sách, đến lúc rồi.

“Cha, đợi thêm mấy ngày đi, con muốn gom đủ một vạn miếng ngói, gom đủ chúng ta sẽ bắt đầu bán.”

“Được.”

Tần lão đầu không nói gì nữa, mấy ngày tới cũng không tranh cãi gì.

Đêm hôm đó, Khương Mỹ Tâm bị đánh thức bởi tiếng sấm sét, bên ngoài mưa to gió lớn, trận mưa trong truyện đã tới rồi.