Chương 42

Nung gạch ngói la hành động tiêu tốn thể lực, còn mệt hơn cả xuống ruộng nên người trong thôn không coi trọng, rất nhiều người mang cơm tối đến xem, khuyên bảo mấy câu, bảo bọn họ vẫn nên làm ruộng tích điểm công, đừng làm chuyện vô nghĩa.

Thấy Tần lão đầu vẫn không nghe thì lắc đầu rời đi.

“Nung ra thành phẩm thì có ích lợi gì, cuối cùng đều ghi sổ, phí sức.”

Ông nội Tần bận rộn đến hơn mười giờ tối mới về nhà, lão đại lão nhị cũng mệt mỏi không buồn động đậy, Khương Mỹ Tâm không thể giúp gì ngoài việc làm thêm nhiều đồ ăn ngon chút.

Cô đưa cho lão đại lão nhị mỗi người hai quả trứng gà và nước đường:

“Ăn xong rồi ngủ.”

Tần Hướng Đông lén để lại cho Chiêu Đễ một quả trứng gà với nước đường:

“Em ăn đi.”

Khương Chiêu Đễ không chịu, hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng mỗi người cắn một miếng.

Khương Chiêu Đễ nói:

“Mẹ là vì gia đình, anh Hướng Đông, anh đừng giận nhé. Ông cũng không phản đối, nói rằng ý tưởng của mẹ về lâu về dài sẽ có ích.





Hôm sau là ngày hẹn đưa bánh ngọt, hơn bốn giờ sáng Khương Mỹ Tâm đã rời giường, bắt đầu nhào bột, đun nước làm bánh ngọt.

May bây giờ là mùa hè, còn nếu là mùa đông, cô chắc chắn không bò dậy sớm vậy đâu.

Vì vậy nên trước khi bắt đầu mùa đông, phải sửa lại nóc nhà, làm xong áo bông, trong người tốt nhất là tiết kiệm thêm hai trăm đồng, vậy là có thể qua năm mới.

Khương Chiêu Đễ nghe được động tĩnh thì dậy giúp, sau khi làm xong hai mươi cân bánh ngọt, Khương Mỹ Tâm lại một mình ngồi xe vào thành phố.

“Em đoán chị sẽ đi chuyến sớm nhất nên hôm qua em không gọi điện.”

Khương Mỹ Tâm cười hỏi:

“Thịt đầu heo dễ bán lắm.”

Hàn Tích gật đầu:

“Không đủ bán, em nghĩ chị mang về nhà làm gây chú ý quá, sẽ bị tố cáo, hay là em tìm trong thành phố một căn nhà yên tĩnh để chị vào thành phố làm.”

Bảo Khương Mỹ Tâm ngày nào cũng vào trong thành phố thì cô cũng không có thời gian, cô nói:

“Hay tôi bán công thức cho cậu, tự cậu tìm người theo tôi học, thế nào?”

Như vậy càng tốt, Hàn Tích vốn tính toán như thế, chỉ sợ Khương Mỹ Tâm không đồng ý thôi.

“Chị muốn bán bao nhiêu?”



“Công thức là một trăm năm mươi đồng, năm đầu tiên cho tôi mười phần trăm lợi nhuận.”

“Chị cũng dám nói thật.”

“Nói nhảm gì vậy, nếu cậu có thể tìm được người khác kho được vị này thì bây giờ đã phất tay đi rồi.”

“Công thức một trăm đồng, mười phần trăm lợi nhuận nửa năm đầu.”

Hàn Tích nói:

“Việc làm ăn của Tứ Bản Kiều có mấy thế lực muốn chia tiền, chị phải hiểu.”

“Tôi hiểu.”

Khương Mỹ Tâm đưa ra cái giá này vốn là để Hàn Tích trả giá.

Hàn Tích nhận lấy bánh ngọt, với thịt đầu heo, móng heo hôm trước tổng đưa cho Khương Mỹ Tâm hai mươi, ba mươi đồng, anh ta đi tìm người học công thức của Khương Mỹ Tâm, bảo cô đi dạo trong thành phố trước.

“Buổi trưa, chị chờ em trước cửa công ty cung cấp.”

Cất hai mươi ba đồng, Khương Mỹ Tâm đến xưởng thịt, gặp được giám đốc bộ phận bán hàng lần trước làm quen, mua thịt đầu heo không cần vé, một cái đầu hết năm đồng, khi đưa đến thì lông heo đã được xử lí sạch sẽ.

Sau đó cô đến chỗ công ty cung cấp, Hàn Tích bảo em gái đứng chờ ở đây.