Khương Mỹ Tâm nói:
"Chú, nói thật với chú, tôi có bốn đứa con trai, con dâu thì đang mang thai, cần nuôi nhiều người như vậy. Chồng của tôi đã hy sinh, lương hưu cũng không được duyệt. Tôi phải nghĩ ra việc gì đó để làm. Tôi định mang bánh mật ong đi bán trong thành phố, chú giữ bí mật cho tôi, tôi sẽ giữ bí mật cho chú. Sau này nếu chú có thứ gì bán thì hãy bán nó cho tôi."
Làm chuyện giống nhau thì sẽ không sợ bị tố cáo.
Thợ săn già là một người lương thiện, mỗi lần vào thành phố tìm nơi bán đồ đều rất sợ hãi.
Giá mà Khương Mỹ Tâm đưa ra cũng bằng với giá ông bán trong thành phố, thà đưa nó cho Khương Mỹ Tâm còn hơn.
Lão thợ săn nói:
“Hôm nay ta mới tìm được một tổ ong rừng, vắt ra được hai kí mật, ngươi đợi một lát ta sẽ lấy cho ngươi.”
Mật ong do công ty nuôi dưỡng cung cấp có giá một đồng ba kí, hiện tại mật ong rừng ở đây hơn hai kí, trên tinh thần hợp tác lâu dài, Khương Mỹ Tâm đã đưa cho ông ba đồng.
“Chú ơi, từ nay chú có mật ong hoặc các mặt hàng từ núi khác thì đưa cho tôi, tôi sẽ lấy.”
"Nhưng mà tuyệt đối đừng để người khác biết đấy nhá."
"Yên tâm đi, ta cũng sợ người ta biết chứ."
Khương Mỹ Tâm bỏ hơn hai kí bình mật ong vào ba lô, dẫn thằng ba, thằng tư giả vờ đào mấy loại rau dại già, mùa này kém quá, tùy rau rừng đã già nhưng trái vẫn xanh nên có không thu hoạch được gì.
Trên đường về thì cô bị Hoàng Như Quyên nhìn thấy, còn nhìn giỏ, may mắn trên những bình mật ong được phủ đầy rau rừng nên không bị phát hiện.
Sau khi Hoàng Như Quyên về nhà liền chế nhạo Khương Mỹ Tâm với mẹ chồng:
“Hôm qua ăn uống thả ga, hôm nay đào rau dại cho đỡ đói, còn không có gạo để cho vào nồi, biết nấu ăn thì sao chứ? Xem cô ta nấu món gì cho con trai và con dâu ăn hôm nay.”
"Đừng bận tâm đến việc của người khác."
Miêu Xảo Chân nhặt một phần lợn và bảo cô gửi đến nhà Khương Mỹ Tâm:
“Chỉ cần nói với cô ấy là phụ bếp mỗi người được 1 phần là được."
Hoàng Như Quyên bịt mũi, giống như heo gặp nước, không phải đồ tốt, để xem Khương Mỹ Tâm có thể làm được gì.
Hoàng Như Quyên lười biếng nói:
"Từ khi lấy chồng, liền bận rộn cả ngày. Mẹ ơi, lưng con đau quá, lát nữa con sẽ gửi dùm cho mẹ."
Thật ra cô muốn đợi xem bữa tối Khương Mỹ Tâm nấu rau dại như thế nào.
Ở nhà, Khương Chiêu Đệ đã nấu xong cặn dầu, cặn dầu đầy một cái nồi lớn, đợi mỡ lợn trong nồi nguội đi một chút là có thể bỏ vào bình cất đi.
Khương Mỹ Tâm bảo Khương Chiêu Đệ đun sôi lọ nước đường mà cô đã để dành trước đó trong nước, lau khô và dùng để đong gói mật ong rừng.
Khương Chiêu Đệ choáng váng khi nhìn thấy hơn hai ký mật ong, tại sao mới đi một chuyến lại tìm được nhiều mật ong như vậy, trong khi công ty nuôi dưỡng bán nó với giá một đồng ba ký.