Chương 14

Hạ Chi lập tức khóc, xua tay.

"Mẹ, sao mẹ lại ăn hết trứng gà của con rồi.”

Tạ Xuân Mai vừa xấu hổ vừa tức giận, đánh Hạ Chi một cái.

"Con thật vô tâm, ta đã sinh và nuôi con khôn lớn, ăn hết nửa cái trứng gà của con thì có làm sao?"

Tần lão đầu thở dài, đưa bát còn chưa ăn cho Hạ Chi, liền bị Từ lão thái ngăn cản.

Hôm nay là vì mừng sinh nhật ông lão, sợ lão không ăn, mới cho bốn đứa cháu trai cháu gái mỗi đứa một quả trứng gà.

Ai ngờ được vợ của lão Tam lại không có tiền đồ như vậy, đi tranh ăn với con của mình.

“Vất vả cả một đời mà đến một quả trứng cũng không thể ăn? Bảo ông ăn thì ông ăn đi.”

Xuân Chi đem bát trứng gà của mình đưa cho Hạ Chi nhà dì ba, đổi lại nửa quả, cho mẹ nàng.

"Mẹ, người nếm thử một miếng đi.”

Hàn Tú Quân lắc đầu, vuốt mái tóc khô vàng của cô gái, ôn nhu nói.

"Em con sắp ăn xong rồi, con mau ăn đi.”



Tạ Xuân Mai đuổi tới phòng bếp, nói với Hàn Tú Quân.

"Chị này, chị dâu lớn lại đang tự may quần áo cho bản thân, chị ấy sống thật dễ chịu, ôi, không giống chúng ta, mấy năm rồi chưa mặc quần áo mới.

Hàn Tú Quân nói.

"Chị dâu mua vải màu xanh, không phải làm cho chị ấy.”

“Vậy chắc là làm cho con ruột của chị ấy, tuyệt đối sẽ không để cho hai người con của nhà họ Tần.”

Hàn Tú Quân khuyên nhủ.

"Làm cho ai thì cũng đều là tiền của chị dâu tự mua, không có gì đáng để nói.”

“Nhưng cho dù có là mẹ kế thì cũng cần phải công bằng.”

“Làm sao có thể được chứ.”

Ở nhà của Khương Mỹ Tâm cũng ăn trứng gà nước đường, mỗi người một quả, trứng gà cô đánh vừa chín tới, bỏ thêm đường nâu, thằng ba, thằng tư hận không thể liếʍ bát.

“Mẹ, nước đường này ngon quá ạ.”

“Ngon sao, thấy mẹ làm có tốt không?”

“Tốt ạ.”



Khương Mỹ Tâm cầm lấy mảnh vải màu xanh lam và mang theo thêm mười quả trứng gà, nói.

"Được rồi, các con ở nhà đi. Mẹ đi tìm Phan đại nương làm quần áo.”

“Mẹ, người muốn may quần áo mới cho con sao?”

Vẻ mặt thằng tư hiện ra sự mong chờ.

“Con nghĩ như thế nào?”

Khương Mỹ Tâm ra vẻ thần bí, không nói trước cho bọn họ biết.

Trong lòng anh cả và anh hai cũng không quan tâm lắm, nhất là anh cả. Cho dù là làm cho ai thì cũng không tới lượt hắn.

Chỉ là Miêu đại nương nói, hắn là một trong số ít những học sinh cấp ba trong thôn, ngày mai dì muốn hắn ngồi vào bàn tiệc cưới để đón tiếp khách mời, khách của chú rể đều là người thành phố tới nhưng quần áo của hắn lại bị vá lỗi, thật sự có chút tự ti.

Khương Mỹ Tâm gửi vải vóc đến nhà của Phan đại nương, lúc trước trong nhà bà, con dâu gom góp được của hồi môn là một chiếc máy may, nhưng lại gây chấn động cả thôn.

Trước đây bà Phan may quần áo thủ công tốt hơn người khác, người quen bà thì không cần phải đo, trong lòng bà có sẵn chiều cao kích thước, sau này bà học được cách sử dụng máy may, may quần áo vừa nhanh, đẹp lại tốt.

Phan đại nương không thích Khương Mỹ Tâm cho lắm. Mặc dù nhà họ Tần không tốn tiền cưới vợ, nhưng cũng không lợi dụng hay áp đặt, Khương Mỹ Tâm đem bản thân gả cho cha chồng của cháu gái, đây là chuyện chưa từng có, gả tới còn muốn phân chia nhà cửa, lấy đi ba phòng của Tần lão đầu. Bà cũng là một người mẹ chồng nên đương nhiên sẽ không thích con dâu ngang tàng độc đoán như Khương Mỹ Tâm.

Phan đại nương thấy Khương Mỹ Tâm cầm đến vải tốt của nam, chắc chắn là muốn làm quần áo cho con ruột là lão Nhị, nhưng làm một bộ đồ không cần nhiều vải đến vậy, còn đủ làm thêm một cái áo cho con út.