Chương 13

“Tôi chưa từng thấy qua người vợ độc ác như vậy.”

Tần lão đầu cuốn sợi dây gai lại, lại bắt đầu gọt nan tre đan giỏ, liền nói.

“Vợ của Hướng Đông đang mang thai, nếu mang đi thì Hướng Đông sẽ rất đau lòng, hơn nữa, tôi thấy con dâu lớn cũng không phải muốn đổi họ, nếu nó thật sự muốn động vào sổ hộ khẩu thì bà có thể đến làm ầm ĩ.”

Khi nghĩ đến mẹ chồng trước của con dâu lớn, Từ lão thái không còn cách nào khác mà đành từ bỏ suy nghĩ của bản thân.

“Cha ơi, con muốn dùng túi đường này để đổi lấy mấy giỏ tre của cha.”

Mẹ chồng cũ vừa rời đi, Khương Mỹ Tâm thầm đoán Tần lão đầu cũng sẽ đến gây chuyện, cô cố ý tới nghe một chút, không nghĩ tới cha chồng là người hiểu chuyện như vậy.

Cô đứng ở cửa nghe trong góc tường thì bị cô con dâu thứ ba đang làm việc trong ruộng nhìn thấy nên vội vàng lấy kẹo ra rồi nói một câu như vậy.

Từ lão thái chọn mấy mẫu khung đủ kích cỡ trên móc dưới mái hiên, nói.

“Không đáng là bao, muốn bao nhiêu cái cũng có, con cầm đường về đi."

Khương Mỹ Tâm cười nói



"Túi đường này coi như là con cho mẹ, nhưng con muốn hỏi mẹ một điều, ai là người may vá giỏi nhất ở thôn Tề Vân ạ?"

“Con muốn làm gì?”

“Hôm nay con đã mua một ít vật liệu để may quần áo.”

“Vậy con đi tìm Phan đại nương. Ở nhà bà ấy có máy may, may quần áo vừa nhanh vừa tốt. Một nửa dân làng trong thôn đều tới chỗ bà ấy để may quần áo, con mang mấy quả trứng gà qua là được.”

“Dạ được.”

Khương Mỹ Tâm cầm giỏ tre, để đường nâu lại.

Cháu trai nhỏ Miêu Đản từ nhà bên cạnh chạy về, nói.

"Bà nội, cháu muốn ăn trứng gà nước đường, bác cả nấu trứng gà nước đường cho các anh, cháu cũng muốn ăn.”

“Đứa con dâu hư hỏng.”

Từ lão thái hận không chịu nổi mà mắng:



Này vợ của lão Tam, chăm sóc con trai con đi, làm trứng gà nước đường cho nó, ta thấy con cũng quen làm mấy món om như thịt kho tàu rồi.”

Người con dâu thứ ba liền bất mãn.

"Trẻ con háu ăn, mẹ cho nó ăn một lần đi, con biết mẹ muốn đem đường nâu cho chị dâu đang mang thai đúng không?”

Trong lòng Từ lão thái rất tức giận, mấy ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bà muốn ăn trứng gà nước đường để làm gì chứ?

Nhưng hôm nay là sinh nhật ông già và không đứa trẻ nào nhớ đến ngày này.

Bà khẽ cắn môi, làm năm quả trứng gà nước đường, bốn đứa nhỏ mỗi người một chén, ông già một chén. Bà không nỡ cho quá nhiều đường nhưng cũng đủ để bọn nhỏ đỡ thèm.

Vợ của lão Tam không nỡ động vào bát trứng của con trai, liền nói với con gái Hạ Chi.

"Có ngọt hay không, cho mẹ nếm thử một miếng.”

Hạ Chi liền đẩy bát qua, Tạ Xuân Mai cắn một nửa, lòng đỏ trứng ngọt ngọt chảy ra, cô vội vàng nhấp một ngụm, hơn phân nửa trứng gà đã đi vào bụng.

Món trứng đừng của mẹ thật tuyệt, bỏ thêm nước đường nâu, ăn ngon quá.