Khả năng nấu nướng của Khương Mỹ Tâm quả thật không thể chê được.
Chẳng qua kiếp trước cô không có sở thích gì khác ngoài việc ăn uống nên nghiên cứu không ít món ngon, thịt kho tàu chỉ là món cơ bản, là chuyện nhỏ.
Bốn người con trai mỗi người đều là hai chén cơm lớn:
Anh cả lo lắng cho cả nhà nên không nỡ ăn, chỉ gắp được có mấy miếng; lão nhị là con ruột của Khương Mỹ Tâm, là người giản dị, ăn ở gần gũi với mọi người.
Khương Mỹ Tâm cùng hai đứa con trai cũng không ăn được mấy miếng.
Còn chưa nói đến Khương Chiêu Đệ, đến lần thứ hai cô còn không dám dùng đũa gắp; lão tam bị thịt kho tàu làm cho đầu gối mềm nhũn:
“Mẹ, thật ra con họ Khương cũng được, con có thể gắp một miếng thịt kho tàu không?"
Trong nháy mắt, đứa nhỏ cứng đầu này đã bị món ăn ngon chinh phục làm Khương Mỹ Tâm cảm thấy rất sung sướиɠ.
Cô lấy bát thịt rồi chia cho mỗi người một muỗng xong liền nói
“Mau ăn đi.”
Tiểu Bắc cũng là con ruột, cậu là con út, trước kia nguyên thân cũng không thương đứa nhỏ này, luôn ăn một mình, đây là lần đầu tiên Tiểu Bắc ăn uống vui vẻ như vậy đến mức cái bụng tròn vo, vuốt cũng không cử động.
“Mẹ, bụng của con sắp vỡ rồi.”
“Ai kêu con tham ăn như vậy chứ.
Khương Mỹ Tâm xoa xoa bụng cho cậu.
Lão tam Tiểu Tây chỉ lớn hơn thằng tư hai tuổi, cũng muốn có mẹ ruột chăm sóc
"Nếu cha còn ở đây, khẳng định cũng sẽ xoa bụng cho con.”
Khương Mỹ Tâm buồn cười nói
“Đến đây, để mẹ xoa cho con.”
Khương Hướng Tây liền từ chối
"Con nghe dì ba nói, cha chết rồi, mẹ rất nhanh sẽ rời đi.”
“Vậy chúng ta cùng xem xem mẹ có rời đi không nhé.”
“Bây giờ ai đi rửa bát đây?”
Hiện tại Khương Mỹ Tâm muốn lập lại quy tắc
"Không cần nhìn ta, ta cũng không phải mẹ của các con, ta có trách nhiệm kiếm tiền nuôi sống các con, các con phụ trách làm việc nhà, hầu hạ ta cho tốt là được.”
“Cô ơi, để con rửa cho ạ.”
Lúc trước, tất cả việc nhà đều do Khương Chiêu Đệ làm.
“Bác sĩ bảo con cần dưỡng thai, con mau nghỉ ngơi đi!”
Khương Mỹ Tâm lên tiếng.
Anh cả ngạc nhiên, không ngờ rằng mẹ lại đau lòng cho vợ của hắn.
Tần Hướng Đông chủ động đứng lên nói
"Mẹ, để con rửa đi ạ.”
“Con sẽ làm.”
Lão nhị là người thành thật nhất.
Khương Mỹ Tâm chỉ vào thằng ba và thằng tư nói.
"Đại ca và nhị ca cần phải ra đồng lao động kiếm điểm, hai người các con tự chia việc, mỗi ngày một người làm.”
“Lúc trước đều là chị dâu làm mà mẹ."
Lão Tam nói.
Có người dẫn đầu, thằng tư cũng đưa ra ý kiến.
Hồi trước, mặc dù lúc có đồ ăn ngon đều là một mình mẹ ăn nhưng nếu ăn không hết sẽ chia cho hắn một ít, hơn nữa còn không bao giờ bắt hắn rửa bát.
“Mẹ, tại sao chị dâu lại không cần phải rửa bát vậy ạ?”
“Con có thể sinh con không?”
Khương Mỹ Tâm hỏi.
“Đàn ông không thể sinh con.”
Thằng tư lắc đầu.
“Không thể sinh con thì thôi, còn ngoan cố như vậy, mau đi rửa bát đi.”