Chương 11

Theo lẽ thường, Khương Mỹ Tâm cũng phải xuống đồng làm việc kiếm điểm lao động, nếu không chỉ dựa vào sức của hai người là anh cả và anh hai thì cuối năm đội sản xuất chia lương thực, căn bản không đủ cho cả nhà ăn.

Ngay cả Từ lão thái cũng xuống làm ruộng để kiếm được nửa điểm công việc.

Nhưng nguyên thân từ khi còn nhỏ thì chưa bao giờ xuống đất, trước khi Khương Mỹ Tâm xuyên tới đây, cô chính là bảo bối trong tay của ba mẹ, cô không biết gì về việc đồng áng nên không thể làm được.

Cô bảo Khương Chiêu Đệ hầm sườn xong liền đi vào phòng mình để ngủ trưa.

Lúc này mới có thời gian đi xem ngôi nhà bản thân ở trong vài năm tới.

Ba căn phòng này được xây thêm lúc Tần Mặc Sinh kết hôn, lúc trước hai đứa con và gia đình em ba của Tần Mặc Sinh sống ở đây.

Sau khi nguyên thân gả tới liền náo loạn muốn chia nhà, chính là muốn chiếm phòng ở nhà ngói này.

Nền gạch xanh, tường gạch bùn, so với phòng ở trong thôn không cao không thấp, trong phòng lại càng đơn sơ, ngoại trừ giường cùng chiếc tủ cần thiết, thậm chí không có nổi một chiếc ghế dài.

Anh cả kết hôn, một nửa của phòng phía Tây cho vợ chồng son bọn họ, nửa phòng còn lại cho hai đứa nhỏ, phòng phía Đông cũng chia thành hai phòng

phòng nhỏ cho lão nhị, lớn cho nguyên thân.

Ga trải giường và chăn của nguyên thân cũng coi như tạm được, dưới giường còn lót chăn bông.

Khương Mỹ Tâm nhìn giường của mấy đứa con trai, phía dưới được lót toàn bằng rơm rạ.

Mùa hè thì được, nhưng mùa đông phải làm sao đây, không được, phải nghĩ cách lấy thêm chăn bông để lót, nếu không bị cóng sẽ rất phiền phức.

Còn có căn nhà, cho dù không xây thì cũng phải sửa lại nóc nhà một chút, nếu không lúc mưa thì trong nhà sẽ bị dột và ẩm ướt rất khó chịu.



Chỗ cần tiêu tiền có rất nhiều, hiện tại lại mới qua 75 năm, phải mấy năm nữa mới có thể kinh doanh trở lại, để kiếm tiền vẫn còn một chặng đường dài, cô muộn phiền đi vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng, cô mơ thấy anh cả trở thành người nông dân giàu có, lão nhị kinh doanh để kiếm tiền, thằng ba thằng tư một người học đại học rồi mở công ty riêng, một người trở thành ngôi sao lớn, mỗi người mua hai kí thỏi vàng, đưa đến trước mặt cô để thể hiện sự biết ơn với cô.

Ở trong mơ, Khương Mỹ Tâm cười rất vui vẻ, cười đến mức thở không được, bốn đứa con trai bên trái một kí, phải một kí thỏi vàng chồng chất lên người cô, cảm giác sắp bị thỏi vàng đè chết rồi.

Khi tỉnh lại, thằng tư Tiểu Bắc đang bò lên người cô, chẳng trách vừa rồi trong mộng cô thấy khó thở.

“Tiểu Bắc, con làm gì vậy?”

Mẹ thơm quá, hôm nay Tiểu Bắc cảm thấy mẹ rất tốt, cho hắn ăn thịt, khi tỉnh ngủ cũng không có rời giường rồi tức giận hay mắng mỏ hắn.

“Mẹ ơi, bà nội tới rồi ạ.”

Người mẹ chồng rẻ tiền của cô?

Không đúng, là mẹ chồng đầu tiên của nguyên thân, bà nội ruột của Tiểu Bắc.

Chắc là do chuyện cô muốn đổi họ của mấy đứa nhỏ, không biết đứa nào nói nhảm truyền ra, cô chỉ nói cho bốn đứa nhỏ biết, chứ không nói sẽ thay đổi sổ hộ khẩu.

Chờ bốn đứa nhỏ đều lập gia đình, rồi bắt đầu quá trình cải cách mở cửa, cô sẽ được tự do, khi đó ai thèm quản mấy thằng nhóc này mang họ gì chứ.

“Gọi anh hai của con tới đi.”

Lão Nhị từ dưới ruộng trở về nói với bà nội rằng Khương Mỹ Tâm muốn đổi họ để gây sự.