Chương 33: Tô Tầm Vị có tay nghề nấu ăn như vậy

“Đúng! Món bánh rán này ngon quá! Tôi chưa bao giờ ăn cái bánh rán nào ngon như vậy! Không ngờ ăn cơm tập thể ở căng tin lại có thể ăn được món ngon như này! So ra thì những gì chúng ta đã ăn trước đây giống như đồ ăn cho lợn ấy!”

“Đúng đúng! Món bánh rán này vừa thơm vừa giòn, cũng được làm bằng sợi mì dày. Sao cái người thanh niên tri thức họ Tả kia lại có thể làm được món bánh rán ngon như vậy mà những đầu bếp trước kia chỉ biết nấu bánh canh.”

“Thậm chí còn không muốn cho dầu vào món bánh canh đó, ăn vào thấy đau cả họng.”

Kiều Thanh cũng lấy được một cái bánh rán, nghe được những lời bàn luận xung quanh mình, cô ta nhìn bánh rán vàng óng trong tay, lại có cảm giác nuốt không trôi.

Tại sao lại như vậy?

Cô ta rõ ràng muốn Tả Cánh Thành bị mọi người tẩy chay, thậm chí còn bị những thanh niên tri thức nóng tính này đánh cho một trận.

Nhưng tại sao cuối cùng mọi người lại liên tục khen ngợi tài nấu nướng của Tả Cánh Thành?

Chỉ là một cái bánh rán mà thôi, có thật sự ngon đến vậy không?

Trong mắt Kiều Thanh hiện lên vẻ không cam lòng, nhìn chiếc bánh rán sáng bóng bẩy trong tay mình, nhẹ nhàng đưa lên miệng.

Nhưng mà Kiều Thanh còn chưa cắn được một miếng bánh rán, một tiếng ho đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô ta.

Kiều Thanh giật mình, lập tức ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt Vương Kiến Quốc đang chăm chú nhìn cô ta.

Trong lòng Kiều Thanh đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không lành, gượng cười nói: “Đội trưởng Vương, chú đã ăn cơm chưa? Có cần cháu múc súp cho chú không ạ?”

Vẻ mặt Vương Kiến Quốc nghiêm nghị, lạnh lùng liếc nhìn Kiều Thanh, nói: “Không cần, tôi có thể tự múc. Mục đích chủ yếu tôi tới đây là muốn nói rõ với cô, nếu cô làm việc không hợp lý, tôi sẽ tìm người khác đảm nhiệm cái công việc này, tránh cho cô lại sắp xếp lung tung! Hôm nay cô sắp xếp cho một thanh niên tri thức từ thành phố xuống đi nấu ăn là có ý gì? Cậu ấy là một người đàn ông trưởng thành, thậm chí còn không biết nhóm lửa, làm chậm trễ thời gian nấu nướng, đến lúc đó khiến mọi người đói bụng, thì định giải quyết như thế nào?”

Kiều Thanh bị Vương Kiến Quốc mắng như tát nước vào mặt, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt cô ta ít nhiều gì cũng có vài phần khó coi.

Cô ta nở một nụ cười gượng gạo với Vương Kiến Quốc, nói: “Đội trưởng Vương, chú không thể nói như vậy được, công việc nào có chuyện phân biệt người này người kia. Hơn nữa, không phải thanh niên tri thức họ Tả đó đã làm rất tốt sao? Tất cả mọi người đều ăn rất ngon lành.”

Vương Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng.

Ông ấy làm điều này không phải để làm chỗ dựa cho Tả Cánh Thành, mà là vì ông ấy và Kiều Phú Quý thường hay bất hòa khi ở trong đội sản xuất.