Chương 32: Nhất trí khen ngợi

Kiều Thanh và Lục Vân Hiên thấy tình huống như này lập tức cảm giác cực kỳ đắc ý.

Kiều Thanh thấy trong bếp vẫn không có động tĩnh gì, không nhịn được tiến về phía trước hai bước, thậm chí cao giọng hơn mấy tông, nói: “Thanh niên tri thức Tả! Chẳng lẽ anh thật sự không nấu ăn à? Nếu như anh để tất cả mọi người đói bụng, vậy anh phải tự kiểm điểm bản thân thật tốt đi! Anh không thể chạy tới nhà họ Tô ăn uống no nê rồi không quan tâm chúng ta no hay đói được, đúng không?”

Nhưng Kiều Thanh còn chưa kịp nói xong thì Tả Cánh Thành đã mang theo một chồng bánh rán lớn từ trong bếp đi ra.

Bánh rán rau rừng vừa mới chiên xong, vàng giòn, còn tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Tả Cánh Thành đặt giỏ đựng bánh rán rau rừng lên bàn, những người đang nhìn chằm chằm vào bánh rán rau rừng cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt ngay lập tức.

Kiều Thanh nhìn chiếc bánh rán rau rừng đủ cả sắc cả hương vị, trong bụng còn có cả đống lời muốn nói lập tức nghẹn trong miệng, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, thậm chí còn không tự chủ được nuốt nước miếng theo.

“Đây là bánh rán rau rừng, đây là súp bột ngô, mỗi người có thể tự múc.” Sắc mặt Tả Cánh Thành lạnh lùng, nói.

Anh vừa nói xong, đã tự mình bưng bát đi múc một bát sắc mặt nóng hỏi, sau đó cầm một chiếc bánh rán rau rừng, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ăn.

Thật ra anh ăn không hề chậm, nhưng mà cũng không có cảm giác như đang ngấu nghiến đồ ăn, hay đang ăn như hổ đói, trái lại, còn có một khí chất thanh cao tao nhã, giống như quý công tư tao nhã được miêu tả trên TV.

Mọi người thấy Tả Cánh Thành ăn ngon như vậy, cũng không nhịn được bụng đói kêu ùng ục, lập tức gọi nhau lao tới, người cần bánh rán lấy bánh rán, người cần súp bột ngô lấy súp bột ngô, căng tin vốn đang ồn ào náo loạn bỗng chỉ còn lại âm thanh của việc ăn và uống.

Không biết ai đã ăn miếng bánh rán rau rừng đầu tiên, trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.

“Đây là loại bánh gì? Ăn ngon quá!” Một nam thanh niên tri thức không nhịn được lộ ra vẻ ngưỡng mộ, thốt lên một câu kinh ngạc.

Ăn được món ngon, thì sẽ luôn không nhịn được muốn chia sẻ với người khác, mà mọi người ở cùng một căng tin, ăn món giống nhau, lập tức tạo ra bầu không khí bàn luận sôi nổi.

Những thanh niên có học khác nhìn những chiếc bánh rán rau rừng đẹp mắt như vậy đã đầy chờ mong, nghe được người thanh niên tri thức kia nói vậy, không nhịn được nhét cả cái bánh vào miệng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Vừa cắn một miếng, hầu hết mọi người đều bị chinh phục bởi độ giòn hòa quyện với mùi thơm đậm đà của dầu và rau rừng tươi ngon.