Tả Cánh Thành nhìn cô một lúc, trầm giọng nói: “Tôi không ngờ rau rừng lại ngon như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi ăn rau rừng, ta vốn cho rằng rau rừng chắc chắn rất khó nuốt, nhưng cái bánh này lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ, tay nghề nấu ăn của cô quả thực rất tốt, cô khiêm tốn rồi.”
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của đội trưởng Vương cũng biết, những loại rau rừng này tuyệt đối không ngon, nhưng Tô Tầm Vị lại làm ra hương vị khác, cho nên đội trưởng Vương mới bằng lòng cho anh gấp đôi công điểm, để cô bắt đầu đi làm việc ở căng tin.
Kiếp trước Tô Tầm Vị là đầu bếp, mặc dù kiếp này hoàn cảnh đã thay đổi nhưng cô vẫn có ý định tiếp tục nghề cũ.
Đây không chỉ là khả năng kiếm tiền mà còn là sở thích, là nghề nghiệp mà cô đã yêu thích cả đời.
Với tư cách là một đầu bếp, Tô Tầm Vị rất vui khi được thực khách khen ngợi khích lệ.
Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, trong đôi mắt như chứa đầy đầy những ngôi sao lấp lánh, rất sinh động và linh hoạt: “Anh cảm thấy ngon là tốt rồi, như này thì đã có ba người nếm qua và đều nói bánh rán rau rừng tôi làm rất ngon, thế bữa ăn này cũng không đến mức bị coi là thảm họa.”
Không những không đến mức bị coi là thảm họa, mà còn rất ngon.
Nếu đổi lại là người khác, chỉ có mỗi một túi mì dày, thì làm được món gì?
Nhưng Tả Cánh Thành không phải là người nói nhiều, còn cả mối quan hệ giữa anh và Tô Tầm Vị nói thế nào thì dù là vợ chồng nhưng không hề thân quen.
Cũng may hai người cũng không xấu hổ quá lâu, những thanh niên tri thức đó đã tan làm.
“Tả Cánh Thành, sao anh còn chưa nấu bữa tối? Công việc của chúng ta đều đã làm xong, bận rộn cả một ngày, anh không thể để chúng tôi đói bụng được đúng không?”
Giọng nói của Kiều Thanh từ ngoài cửa truyền đến.
“Không phải chứ? Chúng tôi đã ở ruộng cả nửa ngày, vậy mà còn chưa nấu đồ ăn xong? Định bỏ đói chúng tôi sao? Thế chúng tôi cũng không làm việc nữa!”
“Đúng vậy! Đừng nói anh là thanh niên tri thức từ thành phố xuống, dù anh có là tiên trên trời, không cho chúng tôi ăn no, chúng tôi sẽ không làm việc nữa!”
“Rốt cuộc là đã nấu xong đồ ăn chưa? Chúng tôi đã làm việc vất vả cả ngày, khi về đến căng tin lại chỉ thấy cái nồi nguội và bếp nguội này ;à sao? Điều này chẳng phải làm giảm đi sự nhiệt huyết khi làm việc của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy! Con người là sắt, cơm là thép*, không ăn một bữa sẽ đói! Ai mà không cần ăn cơm chứ!”
*Con người là sắt, cơm là thép: một người không thể hoạt động bình thường khi bụng đói, kiểu có thực mới vực được đạo.
Những thanh niên tri thức và dân làng ở bên ngoài bắt đầu ồn ào gây chuyện.