Điền Đại Lâm có chút ý động, nếu như Đại Nha có công tác thì nhà họ sẽ càng ngày càng tốt, về sau Nhị Nha kén rể cũng dễ dàng hơn. Chỉ là ông cảm thấy việc này một nhà Điền Xuân sẽ không đáp ứng.
Lý Quế Hoa nói thẳng: "Đại Nha, việc này con nghĩ hão huyền, Điền Xuân cùng Mã Đông Hương sẽ không đáp ứng."
"Vì sao không đáp ứng?"
Lý Quế Hoa không chút nghĩ ngợi nói: "Vợ chồng con cả và con thứ hai nhà bà ta không có công việc, Điền Linh Linh cũng còn chưa đi làm. Điền Kiến Nghiệp cho dù lấy được công tác cũng nhất định là cho người nhà, làm sao có thể cho con. Cậu ta thật muốn cho con, hai nhà còn không ầm ĩ tận trời."
Điền Thiều cười nói: "Náo cái gì chứ? Công việc này của Điền Kiến Nhạc đều là cha nuôi Điền Linh Linh tìm quan hệ cho vào. Hiện tại hắn thay em gái nhận ân cứu mạng, anh chị bọn họ dựa vào cái gì mà náo? Còn nữa con cũng không phải là muốn hắn cho công việc, mà chỉ giúp con lấy được danh ngạch dự thi."
Cha nuôi thời bây giờ cũng không phải ý nghĩ xấu như thế kỉ 21, mà hàng thật giá thật bày tiệc rượu quỳ xuống dập đầu sau đó đích thân hai nhà kết nghĩa với nhau.
Nhắc đến cái này lại nói vận khí Điền Linh Linh cũng vô cùng tốt, bảy năm trước đi thị trấn mua đồ, trên đường đυ.ng phải lão thái thái bị té xíu. Cô ta giúp đưa bà lão tới bệnh viện, bởi vì kịp thời đúng lúc nên người không có việc gì, không nghĩ tới con trai của lão thái thái chính là Phó quản lý công ty vận chuyển Khương Bách Thành. Sau đó Khương Bách Thành liền sắp xếp Điền Kiến Nhạc vào công ty vận chuyển, từ làm việc thời vụ đi lên, một năm sau chuyển chính thức.
Bởi vì vợ chồng Khương Bách Thành chỉ có hai đứa con trai không có con gái mà Khương lão thái thái lại đặc biệt thích Điền Linh Linh, cho nên hai nhà liền nhận kết nghĩa rồi qua lại thường xuyên.
Lý Quế Hoa kinh ngạc hỏi: "Không phải giống nhau sao? Tham gia sát hạch, tức là không chắc có thể vào xưởng làm việc?"
Điền Thiều: "Có vị trí điều động nội bộ, sát hạch chỉ là hình thức. Có vị trí cần tuyển nhân tài, nhất định phải có bản lĩnh thật sự mới có thể đảm nhiệm, chỉ có người đứng đầu mới trúng tuyển. Trước đây Điền Kiến Nhạc nói là tham gia sát hạch công ty vận chuyển nhưng thật ra là điều động nội bộ."
Đời trước cô tốt nghiệp tài chính Thượng Hải, năm thứ ba đã thi đậu đăng kí kế toán viên cao cấp, sau đó luôn làm công việc kế toán. Cho nên mục tiêu của cô là ứng kế toán nhà máy nhưng đương nhiên lời này hiện tại không thể nói.
Lý Quế Hoa phản ứng cũng nhanh, nói: "Nói như vậy nếu như kiểm tra không được đứng đầu cũng sẽ không được chọn?"
Điền Thiều gật đầu.
Lý Quế Hoa cự tuyệt thẳng: "Không được, nếu con không thi nổi chẳng phải giỏ tre múc nước công dã tràng. Đại Nha, hay là chọn cái khác tốt hơn đi."
"Muốn chỗ tốt gì? Kẹo, mạch nha, thịt, nếu con có công việc về sau cũng tự mua được. Mẹ, ánh mắt của chúng ta phải nhìn xa ra. Chớ vì lợi ích nhỏ trước mắt mà mê muội."
Lý Quế Hoa còn không đồng ý: "Đại Nha, mẹ không có giấc mộng này, ta chỉ muốn thật thật sống qua ngày. Đợi mọi chuyện qua một thời gian nữa, mẹ sẽ chọn cho con một người thật tốt."
Trước bị công việc mê hoặc kết quả không nghĩ tới đối phương là lưu manh vô lại, vì thế suýt chút nữa hại cả đời con gái. Bây giờ, bà không dám tiếp tục muốn chuyện này.
Điền Đại Lâm nắm chặt tay rồi lại buông ra hiển nhiên còn đang giãy giụa. Một lúc sau ông hỏi: "Con quyết định?"
"Vậng, đợi Điền Kiến Nhạc trở về con sẽ nói với hắn chuyện này." Cùng những người khác nói cũng vô ích, trực tiếp nói cùng anh ta là tốt nhất. Nếu như Điền Kiến Nhạc cự tuyệt cô liền trực tiếp đi thị trấn hỏi thăm tin tức, chỉ là Điền Thiều cảm thấy Điền Kiến Nhạc nếu là người thông minh cũng sẽ không cự tuyệt.
Điền Đại Lâm gật đầu nói: "Con đã quyết định vậy thì làm đi! Coi như thất bại cũng không có gì, dù sao đi nữa không thể kém hơn bây giờ."
Lý Quế Hoa nóng nảy: "Cha nó, làm sao ông cũng hồ đồ theo vậy?"
Vừa lúc đó tiếng còi vang lên, trọng tâm câu chuyện lập tức ngưng hẳn, vợ chồng hai người liền cầm công cụ đi ra ngoài.
Tứ Nha lôi kéo tay áo Điền Thiều hỏi: "Chị, chị vừa rồi nói gì cũng cha mẹ vậy?"
Điền Thiều cố ý nói:"Chị nói về sau công việc phải phân chia lại, không thể đều ném cho Tam Nha cùng Ngũ Nha. Về sau em đừng nghĩ lại lười biếng."
Khuôn mặt Tứ Nha nhất thời sụp xuống.
Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa hai người tới cửa thôn hội hợp, sau đó liền đi về hướng nơi làm việc. Một người phụ nữ tên là thím Cần ân cần hỏi: "Quế Hoa à, Đại Nha nhà cô cũng hai ngày rồi làm sao còn chưa tới bắt đầu làm việc? Làm sao vậy, đầu còn đau không? Nếu đau phải mau đi bệnh viện nhìn xem, ngàn vạn lần chớ lưu lại mầm bệnh."
Nếu không phải biết chân tướng Lý Quế Hoa lại muốn đen mặt trợn mắt, nhưng bây giờ chỉ cười tủm tỉm nói: "Nha đầu nông thôn da dày thịt béo, đau đầu nhức óc chịu đựng một chút là tốt rồi. Chỉ là lần này đứa nhỏ suýt chút nữa không còn mạng, phải bồi dưỡng cẩn thận, đã nhiều ngày đều không lấy công."
Thấy bà không chỉ có sức sống còn vui vẻ ra mặt, người bên cạnh thím cần đều nói thầm đây là uống lộn thuốc sao. Chỉ là khó đυ.ng tới cơ hội tốt như vậy, thím Cần sao nguyện buông tha: "Quế Hoa, cô cũng không thể nuông chiều đứa nhỏ vậy được. Nếu không.. về sau ai đυ.ng tới không như ý lại đi tìm chết, thật doạ người."
Hở ra là tìm cái chết, nhà ai dám cần con dâu như vậy.
Lý Quế Hoa xì một tiếng khinh miệt nói: "Cái gì làm chuyện ngu xuẩn, Đại Nha nhà tôi hôm qua căn bản không phải luẩn quẩn trong lòng nhảy sông tự sát mà là xuống nước cứu người. Quỷ nha đầu Bành gia kia vì cướp công mà nói xấu Đại Nha nhà ta."
"Gì cơ..?"
Nghe được tin tức bùng nổ vậy thím Cần đường cũng không đi, nắm nuôi dao nói: "Cô nói cái gì? Đại Nha không phải ngã xuống sông tự sát mà là cứu người? Nha đầu kia Niệm Thu kia mạo danh cướp công, tôi không nghe lầm chứ?"
Bởi vì thanh âm khá lớn chung quanh người đều nghe được, tất cả cũng không gấp bắt đầu làm việc đều vây quanh Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa căm hận nói: "Con nhóc chết tiệt kia ngay trước mặt một nhà Xuân ca cùng đội trưởng chính mồm thừa nhận, nếu bà không tin có thể hỏi đội trưởng. Nha đầu kia quá độc ác, đoạt công lao cứu người Đại Nha nhà ta còn muốn nói xấu nó nhảy sông tự sát. Về sau đừng để tôi gặp được không tôi xé nát nó."
Có người nhiều chuyện còn thật sự đi hỏi đội trường Điền, xác định việc này là thật mọi người đều sợ ngây người. Không nghĩ tới sự tình còn có xoay chuyển lớn như vậy, người ước ao đố kị nha đầu Bành gia được chỗ tốt giờ lại có chút hả hê, còn có người bắt đầu nói vuốt đuôi.
Thím Cần lập tức sửa lại gió: "Tôi đã nói Đại Nha không phải người luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sống, xem, tôi không nói sai chứ?"
Một bà thím trong đó chế giễu: "Thím Cần à, bà trở mặt cũng nhanh quá đấy, trước rõ ràng chính bà nói là Đại Lâm huynh đệ và Quế Hoa vì tiền mới khiến Đại Nha nhảy sông."
Hai người nhất thời rùm beng với nhau.