Chương 13: Dự Định

Ra khỏi nhà Điền Xuân, Điền Thiều hạ tay xuống.

Tứ Nha miệng lẩm bẩm nói: "Chị, nhà bọn họ tặng nhà Tiểu Bàn nhiều đồ như vậy, vì sao không cho chúng ta cái gì?"

Giữa trưa, Điền Thiều không có hứng nói chuyện phiếm với em gái dưới ánh mặt trời, cô bước nhanh về nhà.

Vừa đến nhà, Lý Quế Hoa liền mắng Điền Thiều: "Rơi xuống nước cái cũng mất não theo hả, người đàn bà chanh chua kia đánh em gái mà, mày đi tìm ả ta tỉnh số là được, mày chạy tới nhà Điền Xuân làm cái gì?"

Chỉ là cũng bởi vì hai chị em đi nhà Điền Xuân cho nên bà không đi tìm, nữ nhân Mã Đông Hương kia làm bộ làm tịch sẽ sẽ không làm khó con gái bà.

Tứ Nha nhanh chóng giải thích: "Kẹo sữa đại bạch thỏ cùng mấy thứ mạch nha kia nên là của nhà chúng ta, mẹ, mẹ nhất định phải tới nhà Tiểu Bàn đòi về."

Bây giờ Điền Thiều bung đói tới mực ngực dán vào lực lưng, cũng không để ý em gái chạy vào phòng bếp ăn cơm.

Lý Quế Hoa vỗ một cái vào đầu Tứ Nha mắng: "Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi, ăn lắm ngu nhiều. Cái gì vốn nên là của nhà chúng ta, đó là nhà Điền Xuân đưa tạ lễ, có liên quan gì chúng ta."

Bà nghe được chuyện đó cũng nóng mắt, ai bảo con gái mình không có chí tiến thủ, người ta xuống nước cứu người còn con bà xuống sống tự sát. Nghĩ hôm nay lúc bắt đầu làm việc mấy người âm dương quái khí nói bà bán con gái, bà chỉ có thể nhịn xuống.

Tứ Nha xua tay nói: "Không phải, mẹ, cứu chị Linh Linh không phải chị hai của Tiểu Bàn đâu, là chị cả con."

"Gì, con nói gì?"

Lý Quế Hoa hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Tứ Nha ngửa đầu, vẻ mặt đắc ý nói: "Mẹ, mẹ không nghe lầm đâu, chị con hôm qua không phải nhảy sông tự sát mà là cứu người. Lúc đó chị con và chị Linh Linh đều hôn mê nên chị Tiểu Bàn mới nói mình cứu người."

Nghĩ tới kẹo sữa cùng các đồ ăn ngon, trong lòng Tứ Nha liền hân hoan, nước bọt cũng ứa ra.

Lý Quế Hoa chạy như gió vào phòng bếp, lôi kéo Điền Thiều chuẩn bị ăn cơm nói: "Tứ Nha nói mày hôm qua không phải ngã xuống sông tự sát mà là cứu người? Đại Nha, nó nói đều là thật, không phải nói sảng chứ?"



Điền Thiều vâng một tiếng, đáp: "Tứ Nha nói không sai, cứu Điền Linh Linh chính là con. Vừa rồi Bành Niệm Thu đã thừa nhận ngay trước mặt đội trường Điền và cả nhà Xuân bá. Chỉ là Xuân bá cũng nói, nhìn Bành Niệm Thu khó khăn nên mấy thứ kia coi như cho cô ta tẩm bổ."

Lý Quế Hoa rống lên: "Dựa vào cái gì, thứ này vốn nên là của nhà ta. Không được, mẹ phải đi lấy lại những thứ đó về."

Điền Thiều ngăn lại nói: "Mẹ đừng vội đi nhà Bành Niệm Thu, chờ con cơm nước xong, con có vài lời muốn nói cùng cha mẹ."

"Chuyện gì, so với cái này còn quan trọng hơn?"

Điền Thiều thật sự đói bung, tuy cháo rau dại cùng khoai lang ăn no nhưng bởi vì không có chất béo nên dễ đói: "Những thứ đó cũng không chạy được, chậm chút thì sao nào. Chỉ là nếu mẹ không nghe lời con, về sau chuyện trong nhà con cũng sẽ không xen vào nữa."

Lý Quế Hoa cảm thấy nha đầu kia càng ngày càng không giống ai, dám uy hϊếp cả bà. Chỉ là bà cũng biết con gái tính tình thay đổi, không dễ bắt chẹt như trước nên không dám bức bách quá mức: "Đi, mẹ đi gọi cha mày."

Điền Đại Lâm nghỉ ngơi ở trong phòng.

Thấy Điền Thiều ăn cơm trộn khoai lang cùng dưa chuột, Tứ Nha không khỏi nói:"Chị ca, sao vừa nãy chị không ăn cùng em ở nhà Xuân bá luôn? Ớt cay xào thịt đặc biệt thơm."

Điền Thiều cũng không trách con bé, chỉ nói: "Về sau nếu không được sự đống ý của cha mẹ hay chị mà tới nhà khác ăn thì trong nhà có gì ngon cũng có phần của em.

Tứ Nha hoàn toàn không để mấy lời này trong lòng, trong nhà quanh năm suốt tháng chỉ có lễ mừng năm mới là được ăn chút đồ, thường ngày không có gì ăn.

Điền Thiều nhìn dáng vẻ không để trong lòng của Tứ Nha cũng không nhắc nhở nữa, chờ sai này cô kiếm được tiền trong nhà sẽ nhiều đồ ăn ngon. Đến lúc đó Tứ Nha không nghe lời nữa thì để nó đứng nhìn, thèm chết nó.

Điền Đại Lâm bị đánh thức vẫn còn chút mơ hồ, sau khi nghe Lý Quế Hoa nói xong lập tức tỉnh táo: "Bà nói thật sao?"

"Đại Nha đã nói nha đầu kia cũng đã thừa nhận, không giả được. Đại Lâm, con gái chúng ta hiện tại chủ ý càng lúc càng lớn, chuyện lớn như vậy lại gạt chúng ta một chút cũng không lộ ra." Lúc nói lời này, trong lòng Lý Quế Hoa ê ẩm.

Điền Đại Lâm nói: "Con bé không nói cho chúng ta là sợ chúng ta biết chân tướng không muốn lui hôn. Coi như Đại Nha chúng ta trọng hoạ có phúc, trải qua chuyện này chúng ta cũng không cần lo lắng con bé bị người bắt nạt."

Lý Quế Hoa bĩu môi: "Đừng hèn nhát mới được."

"Sẽ không." Ngày hôm qua thu thập Sử Thiết Sinh đâu vào đấy, sao có thể hèn nhát. Thực ra nhìn thấy con gái lớn biến hóa, ông rất vui mừng. Ông không có con trai, con gái hung hãn một chút mới có thể khởi động cái nhà này.



Vợ chồng hai người nói chuyện với nhau liền đi ra ngoài. Lúc này Điền Thiều vừa lúc cơm nước xong, Nhị Nha cùng Tam Nha cũng xông tới, mà Tứ Nha vừa thấy Lý Quế Hoa liền sáp lại gần, cô vẫn chờ Lý Quế Hoa đi nhà Bành Niệm Thu đòi đồ mang về.

Điền Thiều vừa buồn cười vừa tức giận, đập một cái vào lưng Tứ Nha: "Sắp bắt đầu làm việc rồi, bây giờ mẹ không đi nhà Bành Niệm Thu được, em đi chơi đi."

Không chuyện gì trì hoãn được lấy công điểm, đây chính là chuyến lớn liên quan đến kiếm sinh nhai một năm của cả nhà.

Lý Quế Hoa ừ một tiếng nói: "Bây giờ không đi được, sau tan làm rồi tính."

Điền Thiều nói với vợ chồng hai người: "Cha, mẹ chúng ta vào nhà nói đi!"

Điền Đại Lâm lập tức hiểu rõ, chuyện kế tiếp không thích hợp để lão Nhị lão Tam bọn họ nghe. Ông lên tiếng: "Nhị Nha Tam Nha, sắp bắt đầu làm việc rồi, các con về nghỉ một lát đi."

Nhị Nha rất không cao hứng mà trở về phòng.

Vào phòng, Lý Quế Hoa tức giận nói: "Chuyện gì còn phải tránh em gái mày? Chúng ta là người một nhà, có cái gì không thể nói ngay trước mặt chúng nó?"

Điền Thiều nhẹ nhàng giải thích: "Không phải cố ý lừa gạt hai đứa nó, mà là mấy đứa không quản được miệng nói ra ngoài, đến lúc đó chuyện lại không thành."

Thấy Bành Niệm Thu như vậy, Điền Thiều càng thêm quý trọng Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa, cho nên đối với hai người cũng nhẫn nại hơn.

Điền Đại Lâm hỏi: "Đại Nha, chuyện gì ngay cả mấy đứa Nhị Nha cũng không thể biết?"

Cái này vừa nghe nhìn như chuyện lớn nhưng ông không cảm thấy nhà mình có chuyện gì lớn.

Điền Thiều nói ra quyết định của mình: "Nhà máy trên huyện đang tuyển người, không phải Điền Kiến Nhạc quen biết rộng sao? Bây giờ con cứu Điền Linh Linh, muốn nhờ anh ta nghĩ cách để con tham dự cuộc thi sát hạch tuyển thợ gia công, con nghĩ anh ta sẽ không từ chối."

Không có cách nào, vừa rồi từ nhà Điền Xuân trở về, một đoạn đường ngắn như vậy cô đã phơi không chịu nổi. Nếu như xuống đất làm việc cô càng không chịu nổi, còn nữa cô muốn dưỡng da trắng thì càng không thể phơi nắng.

Vợ chồng hai người sau khi nghe xong sợ ngây người, con gái nhà mình thật là dám nghĩ!!!