Chương 2

Thấy bà không nói lời nào, cháu trai cả cảm thấy như đấm vào bông, càng giận hơn: “Được rồi bà nội, bà đi về nhà đi, sau này không cần ngày nào cũng đến thăm nữa.” Nói xong cậu ta còn bơm đểu thêm một câu như chưa hả giận: “Bà ít đi gặp nó hai lần, thằng bé còn có thể tốt hơn.” Cậu ta vừa nói vừa đẩy bà ra ngoài, bịch một tiếng đóng cửa lại ngay trước mặt bà.

Tiếng nói non nớt của Thiên Thiên luôn kêu cực phẩm, theo khe cửa truyền vào tai bà, đi theo bà một đường về nhà, bây giờ vẫn đang vang vọng bên tai.

“Cực phẩm, tại sao mình lại trở thành cực phẩm?” Hạ Cúc Hoa không ngừng lẩm bẩm, trong căn nhà hoàng hôn không có ai trả lời bà, lẳng lặng đợi một lúc, bà lại nở nụ cười khổ.

Bà mong đợi ai trả lời chứ?

Đất đai vừa mới giao khoán tới hộ được hai ba năm, hai đứa con trai đã nói muốn tách ra ở riêng. Bà nhìn ba đứa cháu trai cháu gái của nhà con trai cả và hai đứa con nhà con trai út, trong lòng rỉ máu nhưng vẫn đồng ý. Sau khi hai đứa con trai tự mình xây nhà, nhà cũ chỉ còn lại một người là bà. Ngoài lúc các cháu không có ai thăm, sẽ bị mẹ chúng đẩy tới nhà cũ, bình thường cũng không có người qua lại hay thăm nom gì.

Vô số ban đêm không có ai trả lời như hiện tại, thỉnh thoảng bà sẽ nghĩ, có phải bà không nên đồng ý tách ra không. Sau đó thì bà tự lắc đầu, cảm thấy bà quyết định không sai.

Khi đó đều cảm thấy chính sách nói đổi là đổi, nhân lúc trong tay bọn nhỏ có chút lương thực, kiếm ít tiền, tự xây nhà lập nghiệp là chuyện tốt. Mỗi đứa cháu sinh ra chỉ có thể miễn cưỡng chen chúc trong sân nhỏ do bà tự xây, nhưng đám cháu cưới vợ thì xem như không ở được nữa.

Chuyện tốt, các con có thể tự xây nhà là chuyện tốt, là con trai bà có bản lĩnh. Huống chi lúc ấy con trai và con dâu đều khiến bà yên tâm. Nhà họ mới xây đều có một phòng của bà, cho dù lúc nào bà không muốn ở một mình nữa, nói một tiếng con trai sẽ đón mẹ đi dưỡng lão.

Lúc đó Hạ Cúc Hoa vui mừng, máu trong lòng đã không rỉ nữa, vẫn lặng lẽ chia chút tiền qua sông mà mình tích góp nhiều năm cho hai đứa con trai... Bà chỉ có hai đứa con trai, xây nhà đều cần dùng tiền, bà làm mẹ không đưa ít tiền, sau này đâu thể mặt dày vào ở căn phòng mà họ để lại cho bà được?!

Nhà cưới của các con xây xong, đều là sân nhỏ gọn gàng gạch xanh ngói đỏ. Bà nghe tiếng pháo đùng đùng cũng vui vẻ thay các con, giúp chuyển hòm, giúp xách bọc đồ, đừng nói trong lòng bà vui vẻ cỡ nào.

“Bác Lưu, con trai chuyển đi là có thể thoải mái rồi.” Người giúp đỡ cất giọng trêu bà.

Bà còn cười ngây ngô với người khác, bên cạnh lại có người nói: “Không chỉ có bác Lưu thoải mái, Thải Phượng và Hồng Mai cũng xem như hết khổ rồi.” Nói xong còn sâu xa liếc nhìn người đầu tiên bắt chuyện với bà.

Người đầu tiên cũng nở một nụ cười sâu xa: “Đều hết khổ rồi, hết khổ rồi. Hôm nay là chuyện vui của hai nhà, mau chuyển đồ đừng bỏ lỡ thời gian.”

Hạ Cúc Hoa sững sờ tại chỗ, giống hệt lúc bị cháu trai đuổi ra khỏi cửa đứng ở trước cánh cổng đóng chặt hôm nay. Bà ít nói chứ không phải thiếu thông minh, đương nhiên cũng nghe hiểu ý trong lời của họ.

Chuyện vui của hai nhà, hai nhà không có bà. Đều hết khổ rồi, trong số người hết khổ cũng không phải bà.

Ngược lại, bà là người khiến người ta không thể không hết khổ, rời khỏi bà trở thành chuyện vui.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin