Vào thời điểm đó, Vãn Vãn đã rất ghét bà nội Tô, sự chán ghét từ trong sinh lý.
So ra thì ông nội Tô còn công bằng hơn nhiều.
Cô bé đang tò mò xem người ông nội này ủng hộ tách hộ hay không? Có lẽ hơn phân nửa là không thể?
Quả nhiên là vậy.
Nhìn mái tóc bạc phơ của người vợ già, còn cả vẻ hung hãn gạt đi nước mắt, ông ấy thở dài, nói với Tô Cần: “Thằng hai, đạo lý ba mẹ còn sống, con cái không được tách hộ, chẳng nhẽ con không hiểu sao? Huống hồ em ba của con còn chưa lập gia đình, ba và mẹ con còn sống được thêm mấy năm nữa, con đừng chọc giận mẹ con, mau qua xin lỗi mẹ con đi.”
Trong mắt Tô Cần có sự thất vọng, anh ấy luôn cho rằng ba anh ấy là một người hiểu lý lẽ, nhưng cuối cùng ba vẫn nghiêng về phía mẹ.
Cứ đứng như thế, lần đầu tiên anh ấy không có ý định tỏ ra yếu thế, anh ấy đứng thẳng người, đón lấy ánh mắt của ông nội Tô, không chút lảng tránh.
Tim ông nội Tô chệch một nhịp, lông mày khẽ cau lại.
“Thằng hai à, hoàng thổ của ba mẹ đã bị chôn một nửa rồi (*), cũng chỉ còn sống được vài năm nữa thôi, con…”
(*) ý chỉ sống không được lâu nữa
Tô Cần nhìn ông nội Tô, rồi lại nhìn mẹ già đang khóc nức nở bên cạnh, lúc này bà ta đã không còn khóc lóc om sòm nữa, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, mái tóc bờm đã bạc trắng.
Anh ấy yên lặng đứng im, sống lưng thẳng tắp, mặc dù không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt lại có chút giãn ra.
Trong lòng Tô Vãn Vãn thở dài, tách hộ nào có dễ như vậy? Cô bé biết sẽ như này mà, nhất định ông nội sẽ nghiêng về phía bà nội, tách hộ rồi sẽ không có khả năng kiểm soát được nữa, sao có thể đồng ý cho được?
Chỉ là, bà nội Tô sẽ để yên cho chuyện này sao? Rõ ràng là không thể rồi, mọi chuyện chỉ sợ sẽ còn trầm trọng hơn nhỉ?
Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội, những lời này là con nói. Bà nội bị mất trứng gà, cứ khăng khăng bảo bọn con ăn vụng, thế nên con đành tìm cho ra người ăn vụng trứng gà, cũng có thể chứng minh Kiến Hoành là người ăn vụng. Con cũng không mong gì, chỉ mong sao nhà con được chứng minh trong sạch mà thôi, ông nội, con làm vậy cũng là sai sao?”
Ông nội Tô còn có cái gì không hiểu nữa, nhất định là do bạn già của ông ấy làm việc không công bằng, làm tổn thương trái tim đứa nhỏ.
Tô Kiến Hoành đứng đó nói: “Ông nội, con không có, là Kiến Quốc đổ oan cho con!” Cậu ta sống chết cũng không thừa nhận là cậu ta ăn vụng.
Tô Kiến Quốc cười lạnh: “Tô Kiến Hoành, trước mặt ông bà nội, anh có dám súc miệng không? Chỉ cần anh dám súc miệng chứng minh anh không ăn trộm, vậy em sẽ xin lỗi anh, nếu không thì anh phải xin lỗi ba mẹ em.” Lúc này cậu nhóc cũng không bắt bà nội phải xin lỗi, mà sống chết cắn chặt Tô Kiến Hoành không chịu nhả.
Sắc mặt Tô Kiến Hoành cứng đờ, mặt cậu ta đỏ bừng nói: “Anh… Dựa vào đâu anh phải súc miệng!”
“Kiến Hoành, trứng gà có phải do con trộm không?” Ông nội Tô nhìn chằm chằm cậu ta.
Tô Kiến Hoành muốn mở miệng phủ nhận, nhưng thấy ánh mắt của ông nội Tô cứ nhìn chằm chằm cậu ta, khiến những lời phủ nhận sắp thốt ra khỏi miệng cậu ta phải nuốt ngược trở lại.
Cậu ta thừa nhận không được, mà không thừa nhận cũng không xong, cứ đứng đấy không nói tiếng nào.
Ông nội Tô hô to về phía Tô Kiến Quốc: “Kiến Quốc, mau đi lấy cốc nước qua đây.”
Tô Đại Lực nói: “Ba, Kiến Hoành nói không trộm thì nhất định là không trộm. Kiến Quốc, tại sao con cứ vu oan cho anh con vậy?” Anh ta chặn Kiến Quốc lại, không cho cậu nhóc đi lấy cốc nước.