----
"Cô hét đi."
Tạ Duyên Chiêu thay đổi tư thế thoải mái cho mình, ung dung nhìn cô:
"Cùng lắm thì chúng ta bị phê D."
Nghe được hai chữ phê D, Nguyễn Minh Phù run lên.
Từ ký ức của nguyên thân cô biết được chuyện này phi thường tra tấn người ta.
Bắt được nam nữ thông da^ʍ có thể bị cạo đầu âm dương, treo giày rách...
Mặt Nguyễn Minh Phù trắng bệch.
Chỉ nghĩ đến thôi mà Nguyễn Minh Phù đã cảm thấy trước mắt tối sầm... Nếu cô bị cạo đầu âm dương, còn treo giày rách cho mọi người vây xem, còn không bằng chết cho rồi.
Mũi Nguyễn Minh Phù cay cay, lúc này thật sự muốn khóc.
...... Anh khốn kiếp!
Nếu không phải bên này không có một ai có thể chống lại địa đầu xà, cô cũng không cần phải bám theo Tạ Duyên Chiêu.
Bị tên cẩu nam nhân này từ chối nhiều lần, Nguyễn đại tiểu thư muốn gió được gió, muốn mưa được mưa có chịu ủy khuất thế này bao giờ?!
Tên địa đầu xa chết tiệt!
Chó chết!
Nguyễn Minh Phù hận không thể cắn chết Tạ Duyên Chiêu.
Càng nghĩ càng tức giận, nước mắt như hạt đậu từng giọt rơi xuống, trùng hợp rơi vào tay Tạ Duyên Chiêu làm anh giật mình.
Tạ Duyên Chiêu có thể nghĩ đến tất cả kết quả nhưng lại không nghĩ tới cô sẽ khóc.
Mắt thấy Nguyễn Minh Phù có xu hướng càng khóc càng lớn, Tạ Duyên Chiêu nhíu mày, trông càng hung dữ hơn.
Lúc này có tiếng bước chân đang đi về phía phòng.
Trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, căn bản không giấu được người.
Nội thất càng đơn sơ, chỉ cần mở cửa sẽ nhìn thấy tất cả, căn bản không có chỗ nào có thể trốn.
Nguyễn Minh Phù nghĩ đến hậu quả của việc bị "bắt gian", mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhìn Tạ Duyên Chiêu, nhưng nghĩ đến thái độ của người này, cô cảm thấy tên khốn kiếp này chắc chắn sẽ không giúp cô.
Nguyễn Minh Phù gấp đến độ toát mồ hôi lạnh.
Cô vô thức cắn môi dưới, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
"Làm sao bây giờ?"
Lời vừa ra khỏi miệng thì người được nhấc bổng, cô không kịp hô lên thì đã bị giấu sau lưng Tạ Duyên Chiêu.
"Đừng nhúc nhích!"
Tạ Duyên Chiêu hạ giọng nói nhỏ, bàn tay to nhanh chóng kéo chăn mỏng qua đắp lên người cô.
Lúc này cửa cũng bị đẩy ra.
Nguyễn Minh Phù nào dám động đậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Lão Tạ, cậu không được rồi, mới uống một chút rượu mà đã ngã...... A? Vừa rồi có tiếng gì sao?"
Mấy người tới nhìn một vòng.
"Không có, cậu uống nhiều rồi."
"Có thể có âm thanh gì chứ, nếu có thì hẳn là chuột."
"Ngày đại hỉ mà chuột bọ gì.... Lão Tạ, mau ra uống rượu! Mọi người đều đang chờ cậu."
Tạ Duyên Chiêu cao một mét chín, che Nguyễn Minh Phù nhỏ nhắn xinh xắn lại.
Anh đứng thẳng dậy.
"Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."