Chương 45: Lệnh Của Cha Mẹ 2

Hoắc Thanh Sơn nhìn bộ dạng thiếu… kia của cô, vô thức nắm chặt ngón tay lại. Hôm qua bị cô nhiệt tình ôm một cái cùng với một câu thích anh nóng bỏng kia khiến anh khí huyết dâng trào không thể tự kiềm chế, đành phải chạy ra cắt lúa mì ca đêm.

Tuy rằng bề ngoài anh thận trọng nghiêm túc, nhưng về mặt tình cảm lại đơn thuần còn hơn cả giấy trắng.

Lâm Doanh Doanh nhìn bộ dạng bình tĩnh thận trọng của anh, nhưng vành tai lại đỏ lên liền nhoẻn miệng cười. Người đàn ông này không hề chịu được sự trêu chọc.

Cô cười hì hì leo lên ngựa, nhưng lại đánh giá cao lực cánh tay và vóc dáng của mình, tiến đến gần bụng ngựa vài lần nhưng đều không giẫm lên bàn đạp được. Cô sốt ruột đến giậm chân.

Cô dùng ánh mắt hờn giận đa tình nhìn anh lên án: “Người xấu, sợ em ôm nên cố ý không đi xe đạp, muốn để em xấu mặt. Em tức giận rồi.”

Hoắc Thanh Sơn đưa bàn tay thô ráp ra, dùng bàn chân làm bước đệm cho để cô bước lên: “Xe đạp thủng lốp.”

Lâm Doanh Doanh cúi đầu nhìn anh: “Thật sao?”

Hoắc Thanh Sơn mặt không đổi sắc: “Thật. Cưỡi ngựa dễ chịu hơn ngồi xe đạp, không xóc nảy.”

Càng sẽ không bị cô ôm lấy một cách dễ dàng trắng trợn khiến bản thân kí©h thí©ɧ như vậy. Bắt đầu từ đêm hôm qua, chỉ cần nghĩ đến cơ thể mềm mại của cô dán lên người anh thì anh luôn có một cảm giác toàn thân như bị bỏng.

Lần này Lâm Doanh Doanh có chừng mực không còn làm khó anh nữa, lắc lư ngồi trên lưng ngựa, quả thực rất hài lòng.



Hoắc Thanh Sơn vỗ nhẹ lên bụng ngựa một cái, để ngựa bắt đầu đi, sau đó anh cũng đi theo ngay bên cạnh.

Tuy rằng anh đi bộ nhưng tốc độ đi của bọn họ không chậm, không khác so với đi xe đạp là bao. Hơn nữa Hoắc Thanh Sơn còn đệm một lớp vải bông nhỏ lên yên ngựa, Lâm Doanh Doanh quả thực ngồi còn dễ chịu hơn ngồi xe đạp.

Bưu cục đã mở cửa từ sớm, Lâm Doanh Doanh đeo túi xách nhỏ lên cánh tay, ghé vào lưng ngựa muốn nhảy xuống dưới. Tiếc là vóc dáng không đủ sức, đôi chân thon dài loạng quạng trên bụng ngựa nhưng lại không chạm được đến mặt đất.

Hoắc Thanh Sơn vội vàng đến đỡ cô, xách cô xuống ngựa.

Lâm Doanh Doanh sẵng giọng: “Anh không biết ôm em à, em cũng đâu phải cái túi.”

Hoắc Thanh Sơn thông minh không trả lời, ra hiệu bảo cô đi vào.

Nữ nhân viên điện thoại đó vừa nhìn đã nhận ra hai người, nam đẹp trai nữ xinh gái, cô ấy vẫy tay gọi: “Bạn gái của Hoắc Thanh Sơn, cha mẹ cô gửi điện báo đến.”

Hôm qua sau khi hai người họ đi về, từ trên xuống dưới bưu cục đều bàn tán về bọn họ. Cuối cùng, tất cả mọi người chờ xem cha mẹ của cô có đồng ý hay không.

Lâm Doanh Doanh cười, vội vàng chạy đến quầy điện báo.

Nhân viên điện báo tìm ra một xấp giấy đưa cho cô: “Ký tên.”



Lâm Doanh Doanh ngây người:...Chuyện gì vậy? Sao lại nhiều thế này?

Hoắc Thanh Sơn đi đến bên cạnh cô cầm lấy những giấy tờ đó xem qua, là do mẹ Lâm gửi đến: Bảo bối, bình tĩnh. Chờ điện thoại của mẹ.

Anh im lặng trả điện báo cho Lâm Doanh Doanh, nhìn cô một cái thật sâu, giọng nói khàn khàn: “Về thôi.”

Lâm Doanh Doanh thấy anh không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt đen nhánh đó dường như ảm đạm đi một chút. Cô nhanh chóng đưa tờ thứ hai cho anh: “Ở nhà em cha em là người quyết định.”

Hoắc Thanh Sơn nhìn qua, trên đó là điện báo của cha Lâm: Con gái, có quyết đoán. Duyệt!

Không nhất trí ý kiến? Anh lại nhìn cô, xem ra cha mẹ cô cũng rất đau đầu về cô con gái này. Sau đó anh lại nhìn thấy một xấp điện báo ở phía dưới.

Hoắc Thanh Sơn: “...”

Lâm Doanh Doanh lôi anh sang một bên tìm ghế dài để ngồi.

Bức điện báo thứ hai của mẹ Lâm cách bức điện báo thứ nhất một giờ đồng hồ, nội dung: Bảo bối, mẹ nhận được điện thoại của cậu con rồi, mắt nhìn người của con không tệ. Mười giờ ngày mai chờ điện thoại của mẹ.

Quả nhiên chỉ cần bà ngoại và cậu đồng ý thì mẹ cũng sẽ không phản đối. Khó trách đồng chí lão Lâm nói mẹ cô lớn tuổi rồi mà vẫn còn nghe lời mẹ.