Chương 40: Gọi Điện Thoại 3

Cậu út cô là du học sinh về nước, hiện giờ đang là người lão luyện trong ngành kỹ thuật, tiền lương và đãi ngộ đều rất tốt, còn có cung ứng đặc biệt, có thể lĩnh rượu tây định kỳ.

Một hòm bánh quy cùng với sô cô la nhập khẩu và hai mươi cân đường trắng mà cô mang theo xuống nông thôn đều là do cậu út chuẩn bị.

Đầu dây bên kia truyền đến một cậu út tiếng Anh lưu loát, đó là cậu út đang chế nhạo cô, ngay sau đó lại bật cười: “Đương nhiên rồi, cậu út sẽ chuẩn bị hồi môn cho con.”

Tắt điện thoại xong, Lâm Doanh Doanh cảm thấy an tâm, tràn đầy tự tin như vừa đánh thắng trận.

Cô cảm ơn nữ nhân viên điện thoại, quay đầu khıêυ khí©h Diệp Chi Đình: “Đồ yêu tinh cáo trạng chưa tiến hóa hết.”

Diệp Chi Đình tức giận, lạnh lùng đáp: “Đừng vui mừng quá sớm, ngày mai sẽ bắt em về.”

Lâm Doanh Doanh: “Anh nghĩ nhiều rồi, cha tôi chỉ có quyền buông tay, không có đặc quyền điều động một thanh niên tri thức.”

Diệp Chi Đình mỉa mai: “Nói em bị chiều hư em còn không thừa nhận. Giờ thì thế nào đây? Cậu út của em lại dung túng cho em làm bừa.”

Quả nhiên chỉ có người đã bị viên đạn bọc đường là chủ nghĩa tư bản bào mòn mới có thể hiểu được cô. Anh ta không hề thích người cậu út quá đẹp trai quá hiểu biết lại còn vô cùng tâm cơ kia của cô chút nào.

“Sai! Đó là vì bọn họ tin tưởng tôi. Còn anh...hứ!” Đang nói dở thì Hoắc Thanh Sơn đi đến, đưa tay túm lấy cô rồi trực tiếp đi thanh toán.

Lâm Doanh Doanh lập tức cười ngọt ngào với anh: “Ngày mai sẽ có điện báo, cha vợ và mẹ vợ của anh không ở cùng nhau, một người gửi đến là được.”

Hoắc Thanh Sơn: “....”



Diệp Chi Đình trừng mắt đến tận trời.

Lâm Doanh Doanh rất có lòng tin với mẹ, chỉ cần biết được sự đặc biệt của Hoắc Thanh Sơn đối với con gái thì ý kiến của bà sẽ không khác với ông bà ngoại.

Còn về cha cô, Lâm Doanh Doanh có chút không nắm chắc. Theo lý mà nói thì ông sẽ rất thích sĩ quan cơ sở như Hoắc Thanh Sơn, nhưng mẹ cô đã từng nói cha cô rất lo rằng cải trắng ngọc ngà nhà mình sẽ bị heo ở bên ngoài đến cướp mất, nhìn ai cũng thấy như kẻ trộm.

Mồ hôi ròng ròng...

Ra khỏi bưu cục, bên ngoài mặt trời đã xuống núi, gió đêm thổi tóc và chiếc khăn trước ngực cô bay lất phất, giống như tâm trạng phấn khởi của cô lúc này.

Diệp Chi Đình đuổi theo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thanh Sơn.

Anh ta không tin tưởng Hoắc Thanh Sơn, bản thân anh ta cũng là đàn ông, biết rằng đàn ông là như thế nào. Cô là một cô gái xinh đẹp, chỉ cần để lộ một chút cơ hội lợi dụng thì sẽ có rất nhiều người nhào đến ăn tươi nuốt sống cô sạch sẽ.

Anh ta không tin Hoắc Thanh Sơn không làm gì cô.

Lâm Doanh Doanh nhìn anh ta tức giận thành cá nóc, sắc mặt cũng không được tốt, kinh ngạc nói: “Có phải anh chạy ra ngoài từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn cơm không?”

Diệp Chi Đình hừ lạnh.

Lâm Doanh Doanh chọn lấy một cái bánh bao nhân rau bị ép đến biến dạng cùng một quả cà chua nhỏ nhất nhét vào tay anh ta, cười nói: “Mời anh ăn bánh bao hỷ, đợi đến khi tôi kết hôn anh phải đưa hồng bao lớn đấy nhé.”



Cô nhanh nhẹn trèo lên chỗ ngồi phía sau của xe đạp, thúc giục Hoắc Thanh Sơn mau quay về.

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của hai người họ, Diệp Chi Đình: “...”

Một tay anh ta cầm bánh bao, một tay cầm cà chua, tức giận muốn ném ra ngoài. Nhưng vừa giơ tay lên lại thấy không nỡ, lãng phí lương thực sẽ bị thiên lôi đánh.

Vậy nên hung hăng cắn một miếng bánh bao lớn, như đang ăn thịt Hoắc Thanh Sơn.

Anh ta vừa ăn vừa tức giận phát hiện bánh bao này đúng là rất ngon.

Trên đường về, Lâm Doanh Doanh bắt đầu nũng nịu tranh công với Hoắc Thanh Sơn: “Anh Thanh Sơn, em muốn ngồi ở đằng trước.”

Hoắc Thanh Sơn: “...” Ngồi đàng hoàng ở đằng sau thì không ngồi, lại muốn ngồi ở phía trước. Cô đúng là...tùy hứng.

Lâm Doanh Doanh giang hai tay ra giả vờ ôm anh: “Ôm eo, ngồi phía trước, anh chọn một trong hai.”

Hoắc Thanh Sơn mím môi, không trả lời.

Lâm Doanh Doanh cười đắc ý, vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cái eo gầy gò của anh, đặt cằm lên cái lưng rộng lớn của anh, cảm nhận hơi thở sạch sẽ thoải mái liên tục tràn vào giác quan, tâm trạng lại càng tốt hơn.

Hoắc Thanh Sơn thì lại căng thẳng đến mức cơ thể căng cứng, nếu như định lực không đủ mạnh thì e là cả người cả xe đều đã ngã xuống dưới khe.