Chương 38: Gọi Điện Thoại 1

Lâm Doanh Doanh gạt Diệp Chi Đình ra một cách không hề khách khí, nói với nữ nhân viên điện thoại mặc đồng phục màu chàm trong quầy: “Đồng chí, tôi gọi điện thoại.”

Cô đưa chứng nhận quân nhân của Hoắc Thanh Sơn ra.

Nữ nhân viên điện thoại bị gương mặt của cô kinh diễm một lúc, sau đó nhận lấy xem: “Đây là của ai vậy?”

Lâm Doanh Doanh: “Bạn trai tôi, gọi điện cho cha mẹ tôi xin kết hôn.”

Diệp Chi Đình bên cạnh xùy một tiếng: “Không biết xấu hổ.”

Nữ nhân viên điện thoại lại bật cười, hỏi Lâm Doanh Doanh gọi đi đâu, nghe giọng nói mềm mại đó báo địa chỉ, cô ấy ngẩn ra một lúc, không kìm được mà dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Doanh Doanh, trên mặt không che giấu được sự kinh ngạc.

Lâm Doanh Doanh nở nụ cười ngọt ngào, nhờ cô ấy nhanh lên một chút.

Nữ nhân viên bắt đầu cầm ống nghe lên quay điện thoại kết nối với tổng đài, kết quả tổng đài lại bận, phải chờ một lúc nữa mới có thể kết nối.

Lâm Doanh Doanh khập khiễng đi đến nhìn: “Đồng chí, điện thoại ở đây không phải điện thoại quay số à?” Tính năng của điện thoại ấn số không được tốt lắm.

Nữ nhân viên điện thoại kiêu ngạo đáp: “Đừng thấy điện thoại của chúng tôi cũ, có vài công xã còn chưa có điện thoại đâu.”

Lâm Doanh Doanh: “Lợi hại! Vậy cô quay lần nữa đi, trực tiếp nói với tổng đài rằng con gái của thủ trưởng có việc gấp muốn gọi điện về nhà.”



Nữ nhân viên điện thoại nhìn cô, nửa tin nửa ngờ thử làm theo cách của Lâm Doanh Doanh. Quả nhiên tổng đài cho chuyển đường dây, cô ấy đưa điện thoại cho Lâm Doanh Doanh rồi nói: “Mời đồng chí.”

Lâm Doanh Doanh mỉm cười ngọt ngào với cô ấy, bắt đầu chờ điện thoại.

Diệp Chi Đình ở bên cạnh cắn răng cười lạnh: “Cuộc điện thoại này gọi đi chưa được một tiếng đồng hồ thì toàn đại viện quân doanh đều đã biết là em tùy hứng. Em nghĩ rằng đám nữ binh ở đại đội thông tin kín miệng lắm à? Em nghĩ bọn họ sẽ quan tâm đến việc em tên là gì sao?”

Lâm Doanh Doanh chờ đợi có chút sốt ruột, buột miệng nói: “Anh gào thét cái gì?”

Diệp Chi Đình hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý đến cô.

Lâm Doanh Doanh giơ chân lên đạp anh ta, lúc này ở đầu dây bên kia tiếp tuyến viên nói điện thoại đã thông rồi, cô liền alo một tiếng.

Trong điện thoại truyền đến một âm thanh nhát gan nịnh nọt: “Doanh Doanh? Cuối cùng cháu cũng gọi điện về...”

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh sa sầm lại, lạnh lùng nói: “Sao bà lại ở nhà chúng tôi? Cha mẹ tôi đâu?”

“Lâm… cha cháu đi quân khu hai ở bên dưới rồi, mẹ cháu dẫn đoàn đi lấy tài liệu trải nghiệm cuộc sống. Cô, cô đến tưới rau tưới hoa giúp cha mẹ cháu. Doanh Doanh, cháu và Mạn Mạn vẫn ổn chứ? Mạn Mạn nhà cô không thể so với cháu...”

“Được rồi.” Lâm Doanh Doanh lạnh lùng cắt ngang lời bà ta, lại hỏi thêm vài vấn đề về cha mẹ mình, thấy bà ta còn muốn hỏi về Diệp Mạn Mạn liền tắt điện thoại đi.

Nếu như mẹ cô không có nhà thì thường sẽ nhờ hàng xóm hoặc lính cần vụ đến trông nom nhà cửa, nhưng mẹ Lâm luôn tự cho mình là thân thích của cha Lâm, lần nào cũng nhận làm hết.



Nghĩ đến lúc cha mẹ không có nhà, mẹ Diệp cứ như âm hồn đi đi lại lại trong nhà mình, Lâm Doanh Doanh lại muốn bắt nạt Diệp Mạn Mạn.

Diệp Chi Đình có chút hả hê nhìn cô: “Ha ha, không có nhà.”

Lâm Doanh Doanh lườm anh ta: “Anh đúng là càng ngày càng vô sỉ.”

Hoắc Thanh Sơn thấy Lâm Doanh Doanh đang nổi giận liền đi đến hỏi có chuyện gì.

Lâm Doanh Doanh biểu diễn cái gọi là trở mặt như trở bàn tay, mặt lạnh lùng lập tức biến thành ngọt ngào xinh đẹp: “Không có gì, em muốn gọi thêm một cuộc nữa.” Cô đẩy Hoắc Thanh Sơn ra một bên khác chờ.

Hoắc Thanh Sơn nhìn cô đầy nghi hoặc: “Nếu như có khó khăn...”

“Không có khó khăn gì cả.” Lâm Doanh Doanh ngẩng đầu nũng nịu với anh: “Ngoan ngoãn đợi em nhé.”

Cô nhanh chóng quay lại, nhờ nhân viên điện thoại gọi điện đến nhà bà ngoại giúp mình.

Chắc chắn là bà ngoại có nhà, nếu may mắn thì cậu út cũng sẽ ở đó.

Điện thoại được kết nối, vừa nghe thấy giọng nói hơi khàn của bà ngoại, Lâm Doanh Doanh lập tức nũng nịu biểu đạt sự nhớ nhung, chỉ thiếu nước biến thành một cục đường dán lên trên đường dây điện thoại, nói được một lúc nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng, giọng mũi dày đặc.

Từ nhỏ cô đã thân thiết với ông bà ngoại, ở trước mặt luôn gọi là ông bà nội.