Chương 49: Cơ bụng

Thẩm Mỹ Hoa đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt, quay người lại thấy Nghiêm Ngật đứng trước cửa phòng bếp đánh giá cô.

Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mẹ hôn trán con là chuyện bình thường, không có gì khác biệt, trấn định đi ngang qua người anh vào bếp múc nước rửa mặt.

Rửa mặt xong lại nghĩ đến Đại Lực ra mồ hôi, nói với Nghiêm Ngật đang đứng ở cửa: “Đại Lực vẫn đổ mồ hôi, anh lấy nước lau cho thằng bé đi.”

Nguyên Bảo bây giờ ở trong phòng chắc là không muốn nhìn thấy cô.

Cô nói xong đứng dậy về phòng nằm trên giường, hôm nay quá mệt mỏi, cô hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại không bao lâu đã ngủ.

Sau khi mặt trời xuống núi, Nguyên Bảo thấy cha đi ra ngoài múc cơm, bé nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mẹ ra, nhìn mẹ đang nằm trên giường, đứng ở cửa một lúc, bước chân đi đến mép giường, hai tay đặt trên mép giường nhìn mẹ ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Nhìn bé cẩn thận bò lên giường, đi đến trước mặt mẹ, hai tay chống giường nhẹ nhàng hôn mẹ một cái, hôn xong lập tức rời đi, thấy mẹ không có động tĩnh, qua vài giây lại đi đến trước mặt mẹ hôn một cái.

Trong lúc ngủ mơ Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy mặt ngứa ngáy, duỗi tay gãi gãi mặt chôn đầu vào gối ngủ tiếp.

Nghiêm Ngật múc cơm về, thấy cửa phòng hé mở, đi đến cạnh cửa duỗi tay đẩy cửa ra.

Người trên giường nằm nghiêng, tóc hỗn độn rơi trên gối đầu, cô cau mày, dường như đang gặp ác mộng.

Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy có tiếng gọi mình rời giường, mở mắt ra thấy Nghiêm Ngật đứng bên mép giường gọi cô ăn cơm.

“Em không muốn ăn.” Cô nói xong nghiêng người ngủ tiếp.

Nghiêm Ngật nhìn người trên giường vài giây, xoay người ra cửa.

Nửa đêm, Thẩm Mỹ Hoa bị nóng tỉnh, mơ mơ màng màng phát hiện tay tay cô đang cầm khối gì đó, hơi cứng, theo bản năng nhéo nhéo, còn chưa biết đó là thứ gì, cổ tay bị nắm lấy.

Cô mở mắt ra, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh xung quanh, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, cả người cô ôm Nghiêm Ngật từ phía sau, tay ôm eo anh, tay còn lại đang nhéo cơ bụng trong áo anh.

Nghiêm Ngật kéo tay cô ra, xoay người nhìn chằm chằm người phụ nữ từ lúc anh lên giường nằm đã không thành thật.

Nháy mắt huyết áp của Thẩm Mỹ Hoa tăng vọt, chỉ cảm thấy mặt nóng rát, sao cô lại làm ra chuyện này, ánh mắt nhìn về phía cái tay làm việc xấu của mình, có chút không thể tin được.

Cô giả vờ trấn định, ngữ khí vững vàng nói: “Em muốn đi vệ sinh.” Nói xong lập tức chống giường đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Nghiêm Ngật nhìn Thẩm Mỹ Hoa xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trốn, mãi đến khi cô ra khỏi cửa mới thu hồi tầm mắt.

Thẩm Mỹ Hoa ra khỏi phòng, duỗi tay nhìn bàn tay phải của mình, mày sờ gì vậy, cái đó là thứ mày có thể sờ sao? Trong đầu không tự chủ nghĩ đến cảm xúc khi sờ nó, mặt nóng lên, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến.

Cô giải quyết xong nhu cầu sinh lý, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi làm người ta hít thở không thông, ở nhà tắm cọ rửa một hồi, đi đến cửa phòng nhớ đến cô đã ngủ cả buổi chiều, không biết bọn Đại Lực thế nào.

Đẩy cửa phòng bọn nhỏ ra, trong phòng tối om không có ánh trăng như phòng bọn họ, không nhìn rõ gì hết, cô đi đến phòng khách châm một cây nến, vừa đi đến mép giường thấy chân bọn nhỏ lộ ra bên ngoài, đá chăn sang một bên.

Nhìn cảnh tượng trên giường, cô nghĩ cô đã biết vì sao Đại Lực phát sốt, buổi tối bọn nhỏ thích đá chăn.

Cô buông ngọn nến trong tay, đắp kĩ chăn cho bọn trẻ, ngồi trên mép giường duỗi tay sờ trán Đại Lực, lại sờ trán mình, độ ấm không khác biệt lắm, không phát sốt.

Trên giường hai người ngủ say sưa, cô ngồi một lát thì đứng dậy về phòng, cô đã đi hồi lâu, nếu không về phòng thì không biết phải giải thích thế nào.

Thẩm Mỹ Hoa thổi tắt ngọn nến, nhẹ nhàng đóng cửa lại về phòng.

Trong phòng Đại Lực mở mắt ra nhìn mợ đi ra ngoài, lúc cô xoay người đóng cửa cậu bé nhắm mắt lại, cửa đóng rồi lại mở mắt ra.

Thẩm Mỹ Hoa đứng trước cửa phòng do dự vài giây, duỗi tay đẩy cửa ra đi vào, Nghiêm Ngật nằm trên giường nghiêng người đưa lưng về phía cửa.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường xốc chăn lên nằm xuống, nhắm mắt lại không nhúc nhích, để bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng cô vẫn tỉnh táo, mãi cho đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp.

“Anh ơi, ăn cơm, có màn thầu.” Nguyên Bảo thấy cha đặt bánh bao trên bàn, nhanh chóng vào phòng gọi anh trai ra ăn cơm.

Thẩm Mỹ Hoa trong lúc ngủ mơ nghe thấy có màn thầu ăn, lập tức mở mắt ra bò dậy xuống giường, tối hôm qua đến sau nửa đêm cô rất đói bụng, nhưng ngại Nghiêm Ngật đang ngủ bên người nên cô không dám lấy đồ ăn trong túi bảo bối.

Cô mặc quần áo đi ra cửa, thấy Đại Lực và Nguyên Bảo từ trong phòng đi ra.

“Chào buổi sáng.” Cô chào hỏi hai đứa, đi nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Nguyên Bảo nhìn bóng lưng của mẹ, tay nhỏ sờ sờ miệng, kéo anh trai đi ăn cơm.

Thẩm Mỹ Hoa chuẩn bị xong, Nghiêm Ngật đã dọn xong bát đũa cho bọn nhỏ ăn cháo, ở chỗ của cô cũng có một bát cháo.

Cô ngồi trên ghế ăn cháo và màn thầu.

“Lát nữa em dẫn Đại Lực đi truyền nước, anh dẫn Nguyên Bảo vào trong đội, giữa trưa múc cơm xong sẽ đưa con về.” Nghiêm Ngật thấy cô ăn xong, nói cho cô những chuyện mà anh đã sắp xếp ngày hôm nay.

“Có thể dẫn Nguyên Bảo vào trong đội sao?” Thẩm Mỹ Hoa nghe thấy anh nói, kinh ngạc, cô không nghe lầm chứ.

Nghiêm Ngật ừ một tiếng.

Một bên Nghiêm nghe thấy cha đưa mình đi trong đội, nhanh miệng uống xong cháo, bé muốn đi cùng cùng cha, trong phòng cha chơi rất vui.

“Anh ơi, chờ anh khỏe, chúng ta sẽ cùng đi tới chỗ cha chơi.” Nguyên Bảo kéo tay anh trai.

Đại Lực gật đầu đồng ý, cậu bé cũng muốn đi vào vội cùng cậu.

Thẩm Mỹ Hoa thấy Nghiêm Ngật gật đầu, không hỏi nữa, nếu anh có thể trông Nguyên Bảo là tôts, một mình cô dẫn hai đứa nhỏ tới bệnh viện không tiện.

Sau khi ăn xong Nghiêm Ngật rửa sạch bát đũa, cô lấy khăn quàng cổ trong phòng nguyên chủ.

“Anh quàng cho Nguyên Bảo đi, đừng đông lạnh.” Thẩm Mỹ Hoa khăn quàng cổ nửa mới nửa cũ đưa Nghiêm Ngật, còn cô cũng vây kín cho Đại Lực không ngọn gió nào có thể thổi vào.

Tối hôm qua cô xem bọn nhỏ ngủ, hai người đều đá chăn, hôm nay không thể lại chịu gió.

Nghiêm Ngật nhận khăn quàng trong tay cô quàng cho Nguyên Bảo, hai người cùng dẫn theo đứa trẻ đi ra ngoài.