Chương 4

Thẩm Mĩ Hoa đem bát cháo đặt lên bàn, đi đến bên giường nhìn 2 đứa bé ngủ .

Hai đứa nhỏ đều lớn lên hết sức dễ nhìn, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, nhất là Đại Lực lớn lên càng thêm xuất sắc hẳn là di truyền gen tốt của cha mẹ.

Cô đưa tay sờ đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực, những ngày khổ cực của bọn chúng chỉ còn hơn năm nay nữa, không lâu sau nguyên chủ sẽ cùng người trong lòng bỏ trốn, chờ hai người thông đồng tốt, việc nguyên chủ mang thai bị phát hiện, sau đó cùng cậu nam chủ li hôn, hai đứa nhỏ cũng không cần bị nguyên chủ đánh.

Thẩm Mĩ Hoa ngồi một lúc, rồi đứng dậy đi tìm gì đó, tìm trong phòng ngoài phòng đều không tìm được vật thích hợp để đập đầu chính mình, sốt ruột ngồi trên băng ghế thở dài.

Tìm không thấy đồ để đập đầu mình, cô trở về thế nào đây?

Trong lúc cô không biết làm sao thì ánh mắt lơ đãng dừng ở bức tường đối diện, trong đầu chợt lóe lên một chủ ý, cô có thể đập đầu vào tường, đập cùng cụng, một cái bị động, một cái chủ động đều có hiệu quả.

Cô kích động đứng lên nhìn bức tường tàn trước mắt, tìm một chỗ tường trống không, vừa nghĩ đến đυ.ng một cái liền có thể trở về, tim liền nhảy bang bang, hít một hơi thật sâu, mắt nhắm lại, dùng toàn lực vọt tới.

Phịch một tiếng, cô chậm rãi ngã xuống đất, còn một giây ý thức, chỉ cảm thấy một cảm giác thật đau, đầu óc như muốn nứt ra.

"Mẹ, Mĩ Hoa còn chưa tỉnh à?" Thẩm Ái Quốc mở của ra ngồi bên cạnh mẹ Thẩm .

"Chưa tỉnh" mẹ Thẩm lắc lắc đầu, con gái đã mê man hai ngày, một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng càng lúc càng gấp.

"Ái Quốc nếu không lại đem em gái con đi bệnh viện"

Thẩm Ái Quốc thấy trong mắt mẹ đầy lo lắng, ánh mắt nhìn về Mỹ Hoa, nghĩ đến bác sĩ nói hai ngày sẽ tỉnh, nhưng Mỹ Hoa một chút động tĩnh cũng không có, trong lòng cũng có chút lo lắng.

"Mẹ, người đem Mỹ Hoa nâng lên, con đi nhà chú Căn hỏi mượn xe" Thẩm Ái Quốc vừa dứt lời, chuẩn bị ra bên ngoài, thì người trên giường liền giật giật, ngay sau đó mở mắt ra nhìn nóc nhà, một lát lại nhìn về bọn họ.

"Mỹ Hoa, đau đầu không con". mẹ Thẩm thấy con gái tỉnh, cuống quít đứng lên, nghĩ muốn nâng cô dậy, lại sợ cô ngồi dậy thấy không thoải mái.

Thẩm Mỹ Hoa mê man thấy có người nói chuyện bên tai, cô nghe không rõ, vừa mở mắt liền thấy một nam một nữ, mặt đầy lo lắng nhìn mình.

Cô nhìn hai người trước mắt, ánh mắt nhìn về phía phòng ở xa lạ, bắt đầu lo lắng, cô không có trở về? Vẫn ở lại niên đại này?

"Mỹ Hoa" mẹ Thẩm xem con gái đầy mặt mù mịt, sẽ không đυ.ng đến ngốc luôn chứ, nghĩ đến đây lòng bà lại căng thẳng.

Thẩm Mỹ Hoa chịu đựng cơn đau đầu quay lại nhìn người phụ nữ đang kêu cô cùng một nam nhân trẻ.

Người phụ nữ tuổi không qua lớn, có vẻ hơn bốn mươi, khuôn mặt rất hiền hậu, làn da có chút đen, vừa thấy liền biết là trường kì làm nông, nam nhân trẻ tuổi bên cạnh lớn lên khá giống cô, trông rất đôn hậu thành thật.

Cô đưa tay sờ cái đầu đau dữ dội, từ trí nhớ của nguyên chủ biết đây là mẹ cùng ảnh cả Thẩm Ái Quốc của cô.

" Mỹ Hoa có phải đầu còn đau không con" mẹ Thẩm thấy con gái tay che đầu liền gấp gáp hỏi.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn mẹ nguyên chủ lại nhìn ảnh cả nguyên chủ bên cạnh, cô còn chưa trở về, vẫn ở trong quyển sách này, tâm trạng chìm đến đáy cốc, không nói gì.

"Ái Quốc, mau đỡ em gái con dậy" Mẹ Thẩm thấy Mỹ Hoa không nói lời nào, tay vịn đầu, mặt đầy thống khổ, vội hô con trai đến hỗ trợ.

Thẩm Ái Quốc muốn đi lên hỗ trợ, tay chưa kịp đυ.ng tới Mỹ Hoa, liền thấy cô tránh đi.

" Em không sao đâu, đầu cũng không phải rất đau, chỉ muốn ngủ thôi" Cô hiện tại rất loạn, không muốn nói chuyện, muốn yên lặng một mình.

Mẹ Thẩm thấy con gái như vậy, không yên tâm, vừa định mở miệng nói, liền bị con trai kéo lại.

"Sau này anh cùng mẹ lại tới thăm em" Thẩm Ái Quốc nói xong cũng lôi kéo mẹ ra ngoài, em gái muốn yên tĩnh một mình, bọn họ còn ở đây càng khiến cô thêm phiền não.

"Ái Quốc, mẹ....." mẹ Thẩm còn chưa nói hết câu, liền bị con trai kéo ra ngoài.

"Mẹ, Mỹ Hoa trong lòng không dễ chịu, để em ấy ngủ một lát, ngủ ngon rồi sẽ thông suốt thôi" Thẩm Ái Quốc thấy mẹ vẫn muốn đi vào liền mở miệng nói.

Việc Mỹ Hoa vì nam nhân kia mà đập đầu vào tường tìm chết là điều mà họ không ngờ tới.

Mẹ Thẩm nghe lời của con trai, thở dài, mắt nhìn con gái nằm ở trong phòng, mà thôi, khoan hẵn nói cũng không vội.

Thẩm Mỹ Hoa nghe tiếng đóng cửa, nước mắt liền rơi xuống, tay bụm miệng, im lặng khóc lên.

Cô không trở về thành công, không trở về được, nghĩa là phải ở hẳn tại nơi này, sẽ không còn được gặp ba mẹ nữa, nghĩ đến lòng cô như bị người ta nhéo, khó chịu không thở được.

Không biết khóc bao lâu, đầu đau nhức, cô mê man ngủ thϊếp đi, tỉnh lại ngoài trời đã tối đen, trong phòng cũng có chút tối, co vô cùng khát, ngồi dậy, vừa muốn xuống giường, liền thấy cửa mở ra, một thân ảnh bước vào.

Thẩm Mĩ Hoa cố nhìn rõ thấy là mẹ Thẩm , tay bưng đồ đem vào cho cô.

"Đầu còn đau hay không" Mẹ Thẩm đem đồ trong tay đặt trên bàn, đi đến bên giường ngồi xuống, lôi kéo tay con gái mặt đầy lo lắng hỏi.

Thẩm Mỹ Hoa lắc lắc đầu, cô bây giờ không phải rất đâu, chính là có chút muốn ói, hẳn là chấn động não nhẹ.

"Con.." Thẩm Mỹ Hoa mở miệng muốn uống nước, còn chưa kịp lên tiếng liền bị mẹ Thẩm đánh gãy.

"Mẹ không đồng ý con cùng con rể ly hôn" MẹThẩm nhìn đôi mắt sưng đỏ của con gái, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng vẫn quyết tâm, trước khi con gái mở miệng liền nói.

Thẩm Mĩ Hoa"......."

Cô chỉ muốn uống chén nước? Như thế nào đột nhiên liền nói đến ly hôn rồi?