Chương 5

Mẹ Thẩm nói xong nhìn con gái, có chút sửng sốt, như là không nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, trước đó chỉ cần nhắc đến chuyện ly hôn là mẹ con hai người chắc chắn sẽ cãi nhau.

-"Con khát, muốn uống chút nước" -Thẩm Mĩ Hoa thật sự vô cùng khát, muốn đứng dậy lấy nước.

-"Ngồi xuống, mẹ đi lấy" mẹ Thẩm để con gái ngồi yên trên giường, đầu cô giờ còn chưa khỏe, không thể lộn xộn, thầy thuốc nói cần tĩnh dưỡng cho tốt.

Mẹ Thẩm thấy con gái đã ngồi tốt trên giường, vội vàng đi lấy nước.

Thẩm Mĩ Hoa ngồi trên giường, nhìn căn phòng xa lạ, bày biện cùng căn phòng trước kia không giống, chắc đây là nhà mẹ nguyên chủ.

Cô từ trong trí nhớ biết được thông tin về cả nhà nguyên chủ.

Mẹ nguyên chủ sinh tổng cộng 3 đứa con, một nữ hai nam, nguyên chủ là con gái giữa, trên có một anh trai, chính là người đàn ông trẻ tuổi mà cô vừa thấy lúc mới tỉnh lại, Thẩm Ái Quốc, đã kết hôn, dưới còn có một em trai Thẩm Ái Vệ, chưa có đối tượng.

Ba người quan hệ đều rất tốt, nhất là anh nguyên chủ, từ nhỏ một tay đem nguyên chủ nuôi lớn, quan hệ cả hai trong ba người là tốt nhất.

Từ trong trí nhớ, bầu không khí trong nhà nguyên chủ rất tốt, nhưng từ khi cô gả cho cậu của nam chủ hết thảy đều bắt đầu thay đổi, nguyên chủ bắt đầu oán hận ba mẹ, mỗi lần về đều muốn làm ầm ĩ, ồn ào, trước đó không lâu trở về muốn ly hôn, trong nhà không đồng ý, quan hệ liền trực tiếp rớt thẳng xuống hầm băng.

Thẩm Mĩ Hoa cưỡi ngựa xem hoa nhìn kí ức nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến bản thân lúc còn nhỏ, ba cô thích mang theo em trai và cô ra ngoài chơi, mẹ cô biết liền mắng ông ấy, cô cùng em trai ngồi cạnh vừa cười vừa xem ông ấy nói lí lẽ.

Nhưng bây giờ cô có thể vĩnh viễn không trở về được, sẽ không còn được gặp lại ba mẹ, nghĩ đến đây, nước mắt không khống chế được chảy xuống.

Mẹ Thẩm đẩy cửa vào thấy được con gái ngồi trên giường khóc, vội vàng bước nhanh đến:"Đừng khóc".

Lúc về, bác sĩ còn cố ý nói cảm xúc không thể phập phồng, kích động.

Thẩm Mĩ Hoa nghe được tiếng mẹ Thẩm, không muốn để bà thấy bộ dáng lúc này của mình, nhanh chóng cúi đầu lau khô nước mắt, im lặng cầm chén nước trong tay mẹ Thẩm , uống lên.

Mẹ Thẩm ở một bên nhìn xem con gái đem nước uống hết, cầm lại cái chén để một bên, đứng dậy bưng đồ ăn trên bàn tới.

-"Thừa dịp còn nóng ăn đi"

Thẩm Mĩ Hoa nhìn cháo cùng bánh bao có chút đen mẹ Thẩm đưa tới, trong cháo không có bao nhiêu gạo.

-"Con không đói bụng, ăn không vô" cô lắc đầu, không cầm đồ ăn, một chút cũng ăn không vô, trong dạ dày luôn cuồn cuộn muốn ói.

-"Ăn một chút, không thì uống chút cháo" mẹ Thẩm thấy con gái không ăn, đem cháo nhét vào tay cô, cô đã mê man hơn hai ngày nay, hiện tại không ăn, chờ đến sau nửa đêm sẽ đói đến khó chịu.

Thẩm Mĩ Hoa đẩy vài lần không được, đành phải uống từng ngụm cháo.

Ăn xong bát cháo, hai người đều không nói gì, trong phòng có chút yên lặng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm nhìn cô muốn nói lại thôi, miệng mở vài lần lại không nói ra, liền chủ động mở miệng "Ngài muốn nói cái gì thì nói đi".

Hiện tại cô nhất thời gọi không được người phụ nữ trước mắt là mẹ.

Mẹ Thẩm nhìn đầu con gái quấn vải trắng, mắt có chút đỏ, mở miệng nói: "Mỹ Hoa, lần sau không được làm như vậy, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết sống như thế nào".

Bà vừa nói xong nghĩ đến lúc ấy khi nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, hình ảnh mặt đất đều là máu, dọa bà sợ hãi một trận, nếu lúc ấy bọn họ đến chậm, có thể là sẽ không còn được gặp lại cô.

Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm vừa nói vừa rơi nước mắt , tay chân có chút luống cuống, lần đầu tiên gặp phải trường hợp trưởng bối khóc trước mặt mình.

-"Đừng khóc" Cô đưa tay thử vỗ vỗ bờ vai bà, không biết như vậy có được hay không, đây là lần đầu cô an ủi trưởng bối.

Mẹ Thẩm vừa nghe khóc càng thêm lợi hại.

Thẩm Mĩ Hoa không biết nên làm thế nào, có chút bối rối thử nói ra:"Con sẽ không đập đầu vào tường nữa".

Mẹ Thẩm khóc thương tâm như vậy là vì cô tự sát, nếu không tự sát nữa, chắc bà sẽ không thương tâm như vậy nữa.

"Thật?" mẹ Thẩm dừng lại tiếng khóc hỏi.

"Thật, không lừa ngài" Cô nói vậy không chỉ để mẹ Thẩm an tâm, đập đầu vào tường đau như vậy, đập rồi cũng không về được, việc ngốc như vậy cô mới không làm nữa.

Mẹ Thẩm nghe cô nói như vậy mới yên tâm, giữ chặt tay con gái: "Mĩ Hoa, con rể là người tốt, con thành thành thật thật cùng nó sống, cuộc sống cũng không kém đâu. Còn Lý Đại Ngưu kia thì quên đi, hai đứa không thích hợp".

Thẩm Mĩ Hoa thấy mẹ Thẩm nhắc đến Lý Đại Ngưu, từ trong trí nhớ biết được đây là người trong lòng nguyên chủ, sau này không chỉ thông đồng cùng nguyên chủ, hai người còn sinh ra một đứa con.

Bà thấy con gái không nói lời nào, lôi kéo xiết chặt tay Thẩm Mỹ Hoa

"Mĩ Hoa, con nghe mẹ đi, mẹ cũng vì tốt cho con, con còn có Nguyên Bảo, nếu con ly hôn hắn về sau sao mà đứng thẳng được trước mặt người ta.

Con gái không thể li hôn với con rể, Lý Đại Ngưu kia cũng không phải thứ gì tốt, bà có chết cũng không để cô cùng tên kia ở bên nhau.

Thẩm Mĩ Hoa nghe mẹ Thẩm nói, thấy khuôn mặt u sầu của bà, liền nói: "Đầu con có chút đau, việc này sau lại nói".

Bây giờ cô có chút hỗn loạn, cũng không biết nên làm sao đối mặt với chuyện này, nên muốn một mình yên tĩnh lại.

Mẹ Thẩm thấy con gái vẫn không muốn nói tới chuyện này, cho rằng cô đối với Lý Đại Ngưu vẫn chưa hết hy vọng, vừa nghĩ đến cô sau này cùng con rể ly hôn, trong lòng khó chịu vô cùng.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn mẹ Thẩm ngồi bên giường rơi nước mắt, cũng không nói gì, hôm nay sợ là không tỏ thái độ bà thì bà sẽ ngồi tại giường cô khóc cả đêm không đi, mở miệng nói: "Đừng khóc, về sau con sẽ không nghĩ đến Lý.......Lý Đại Ngưu".

Dựa theo tình huống này, trong khoảng thời gian tới cô sẽ không về được, nếu thật sự không thể quay về, bất luận cô có cùng cậu của nam chủ li hôn hay không, cô cũng sẽ không đi theo cái người gọi là Lý Đại Ngưu.

Mẹ Thẩm nghe được lời con gái, đồng tử co rụt lại, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, giật mình mở miệng nói: " Thật sự, con không lừa mẹ?".

-"Không lừa ngài" Thẩm Mĩ Hoa để mẹ Thẩm yên tâm, cô chắc chắn sẽ không.