Chương 24

Nguyên Bảo nhìn củi trong ngực Đại Lực rơi xuống đất, nhanh chóng chạy đến đem củi bị rơi nhặt lên.

Thẩm Mĩ Hoa cũng tiến lên ôm củi. Mấy người bọn họ không có mang đồ đựng củi nên ôm không được nhiều.

Bọn người Lý Quế Lan vừa lên đến liền thấy Đại Lực ôm đầy củi, lấy cái túi to cùng đòn gánh trong tay ra, nhận lấy củi trong ngực mấy đứa nhỏ rồi bỏ vào.

Tốc độ hai người rất nhanh, toàn bộ đống củi được cho vào túi to, rồi bắt đầu đi xuống núi.

Thẩm Mĩ Hoa đứng một bên muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng còn chưa kịp động hai người kia đã nhanh chóng đi xuống núi, Nguyên Bảo cùng Đại Lực cũng đi theo.

"Thím, cháu đi trước" Thẩm Mĩ Hoa thấy bọn họ đi càng lúc càng xa, lấy lại tinh thần nói với thím Vương một câu rồi nhanh chóng đi theo.

"Đi đi" Vương Hoa khoát tay, để cô nhanh chóng đi, hai người Quế Lan đi nhanh, nếu còn không đi sợ là đuổi theo không kịp.

Thẩm Mĩ Hoa ôm bó củi trong ngực đi xuống chân núi, tốc độ mấy người Lý Quế Lan rất nhanh, cô đi có chút quá sức.

Mấy người một trước một sau đi về hướng cửa thôn.

Thẩm Mĩ Hoa buông củi trong ngực xuống, dừng lại nghĩ ngơi, có chút khó thở, bụng cũng có chút không thoải mái, loáng thoáng đau.

Chậm một chút, Thẩm Mĩ Hoa lại khom lưng nhặt củi lên đi tiếp.

Cô vừa đến cửa thôn liền gặp hai người Lý Quế Lan quay lại định đi lên núi, cả ba liền chính diện gặp nhau.

Thẩm Mĩ Hoa đến gần họ mở miệng nói: "Cám ơn".

Nếu hai người này không giúp một tay, sợ là hôm nay mình cùng bọn nhỏ phải chạy qua chạy lại rất nhiều lần.

Lý Quế Lan nghe Thẩm Mĩ Hoa nói cám ơn, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô. Cô ta vậy mà nói cám ơn, mặt trời mọc hướng tây rồi sao, một lát sau lại hừ lạnh một tiếng. Ai mà biết cô ta lại muốn làm gì! Không có tiếp lời Thẩm Mĩ Hoa mà cứ vậy đi qua.

Thẩm Mĩ Hoa thấy bọn họ trực tiếp đi qua mình, quay đầu lại nhìn, cổ họ đều là mồ hôi, hôm nay hai người mang giúp nhiều củi như vậy, mệt không nhẹ.

"Mỹ Hoa, đi nhặt củi à" Chú Vương đánh xe bò từ cửa thôn tiến vào.

Thẩm Mĩ Hoa lấy lại tinh thần, thấy là chú Vương , nhẹ gật đầu, mở miệng hô: "Chú".

"Để củi lên xe đi, chú kéo về cho" chú Vương thấy đầu cô đổ đầy mồ hôi, sắc mặt còn có chút trắng bệch.

Thẩm Mĩ Hoa cười với Vương thúc trả lời: "Không cần đâu ạ, một lát nữa là đến nhà rồi!".

Vương thúc cũng không kiên trì, thấy cô mệt quá sức, không tiếp tục chậm trễ cô: "Nhanh về đi".

"Vậy tạm biệt chú, cháu đi trước" Thẩm Mĩ Hoa hô một tiếng, ôm bó củi trong tay quay người đi.

"À Mỹ Hoa đợi chút đã, có thư" chú Vương đánh xe bò vài bước đột nhiên nghĩ đến thư hôm nay nhận được, có của Mỹ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa nghe tiếng chú Vương gọi thì dừng lại, xoay người nhìn.

Cô có thư?

"Nhìn xem là cái nào" ông đem hết thư hôm nay lấy được ra, ông không biết chữ, mấy lá thư này lại cứ xen lẫn nhau nên cũng không biết cái nào của Thẩm Mĩ Hoa.

Bình thường ông biết phong thư có bao là của Mỹ Hoa nhưng lần này rất kì lạ, không có bao, chỉ có thư, nên ông không phân biệt được.

Thẩm Mỹ Hoa đem củi đặt trên xe, đào chỗ thư của chú Vương ra, ở bên trong thấy được một bức viết tên cô.

Nhìn bên trong thư có ba chữ Lý Đại Ngưu, ánh mắt dừng một lúc. Đó không phải là tên người trong lòng nguyên chủ sao? Hắn sao lại gửi thư đến?

"Mỹ Hoa?" chú Vương thấy cô nhìn thư trong tay mà bất động, thúc giục.

Thẩm Mĩ Hoa lấy lại tinh thần, không được tự nhiên cười với ông: "Cám ơn chú".

"Khách khí cái gì" chú Vương nghe cô nói cám ơn, liền bảo cô cầm thư cẩn thận.

Thẩm Mĩ Hoa đem thư nhét vào túi, ôm lấy củi trên xe, nói: " Chú, bọn Đại Lực còn ở nhà, cháu đi trước".

"Ừ đi đi" Ông nói xong, dùng roi quất mông bò, ông cũng phải mau về công xã cho bò ăn no.

Thẩm Mĩ Hoa ôm củi trong ngực tăng tốc về nhà, cô muốn về nhanh xem Lý Đại Ngưu kia viết cái gì.

Nguyên Bảo và Đại Lực đứng trước cổng dẫm dẫm chân, vừa ngẩng đầu thấy Thẩm Mĩ Hoa ôm củi về đến.

Thẩm Mĩ Hoa đi đến cạnh bọn nhỏ thì cúi xuống, mở cửa ra, đem củi để vào bếp, rồi bước nhanh về phòng. Cầm thư ra, vừa chuẩn bị đọc thì một trận ghê tởm dâng lên, cô khom lưng nôn khan.

Nôn khan một trận, mới đưa tay lau khóe mắt, không lẽ tối qua ăn mì rồi bị đau bụng.