Chương 23

Nguyên Bảo cùng Đại Lực nghe thấy tiếng của bà Vương, cười chạy qua.

"Bà Vương".

Vương Hoa cười, ôm hai đứa nhỏ đang nhào vào l*иg ngực mình, tay đυ.ng tới áo khoác dày của bọn chúng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Mĩ Hoa đứng cách đó không xa.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn bà lão đang ôm bọn nhỏ, tuy tóc đã có chút hoa râm, nhưng cả người nhìn qua rất có tinh thần.

Bà là vợ chú Vương , bình thường rất chiếu cố hai đứa bé nên chúng cũng rất thích bà.

"Thím" Thẩm Mĩ Hoa tiến lên chủ động chào.

Vương Hoa cười, nhìn vải trắng trên đầu cô, lên tiếng trả lời: "Đầu làm sao vậy?".

Thẩm Mĩ Hoa vừa nghe, tay không tự chủ được mà xoa đầu, mấy ngày nay đều bận rộn khiến cô quên mất vết thương trên đầu.

"Cháu không cẩn thận đập trúng" Vốn không thấy đau, thím Vương vừa nhắc tới, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà cô đột nhiên thấy có chút đau. Một bên gãi đầu, một bên trả lời.

Vương Hoa thấy cô xoa đầu, trên miếng vải bị bẩn một mảng, mở miệng nói: "Tay bẩn, không nên sờ".

Thẩm Mĩ Hoa vừa nghe, thu tay lại, nhìn rêu xanh dính bên trên, xấu hổ cười cười. Vừa rồi lúc lên núi, đường khó đi, cô thường thường lấy tay chống vào mấy gốc cây ven đường mượn lực, chắc là khi đó rêu dính lên tay mà không để ý.

Vương Hoa nói xong, thấy cô chỉ cười cười không nói thêm lời nào, không giống bình thường, vừa nghe người ta nói mình, cô liền tức giận, không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

"Thím Vương, trời lạnh như thế còn lên núi à?" Từ hướng chân núi đi lên có hai người phụ nữ đi đến, hướng bọn họ hô.

Thẩm Mĩ Hoa theo thanh âm mà nhìn lại. Chỉ thấy hai người phụ nữ trung niên trong tay đều cầm một bọc lớn, một người trong đó còn đang gánh đòn gánh, đi tới hướng bọn họ.

Cô thu hồi ánh mắt, mắt nhìn tay mình cùng bọn nhỏ đều trống trơn dừng lại vài giây. Họ đi gấp nên quên không mang theo đồ đựng củi.

"Hôm nay trời đẹp, tôi đi ra đi bộ chứ dạo này xương cốt ít vận động đâm ra rỉ sét" Vương Hoa cười nói. Bà đáng lẽ ra đã đi từ sớm nhưng con dâu ngăn cản, khuyên can mãi mới để bà đi.

Hai người khác vừa nghe cũng cười theo, đi đến cạnh thím Vương, đưa tay sờ đầu bọn nhỏ, toàn bộ quá trình đều không quan tâm Thẩm Mĩ Hoa đang đứng cạnh.

"Bác gái" Nguyên Bảo cùng Đại Lực hai người mở miệng hô, đưa tay kéo tay hai người phụ nữ.

Hai người nói chuyện cùng Đại Lực, Nguyên Bảo coi Thẩm Mĩ Hoa đang đứng bên cạnh như không tồn tại.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn hai người trước mắt, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, hai người này nhìn không được cách nguyên chủ đối xử với bọn nhỏ, tới khuyên ngăn đều bị nguyên chủ mắng chửi. Vài lần như vậy, mọi người đều thôi nhưng vẫn hay mang đồ ăn tiếp tế bọn nhỏ. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy nguyên chủ hoặc là lờ đi hoặc là châm chọc khıêυ khí©h vài câu.

Một người trong đó nhìn thoáng qua Thẩm Mĩ Hoa đang đứng cạnh không nói lời nào, đột nhiên mở miệng: "Quế Lan, sao lại chắn đường của Mỹ Hoa, mau tránh ra đi, đừng để một hồi cô ta xuống núi không được, sức lực của Mỹ Hoa cô cũng biết mà".

"Ai nha, tôi quên mất, Mỹ Hoa, đừng tức giận nha, tôi đây tránh ra liền" Lý Quế Lan nói xong, cả người tránh ra một bên, cười cười nhìn về phía Thẩm Mĩ Hoa.

Thẩm Mĩ Hoa"...................".

"Thím, cháu mang bọn nhỏ đi trước, trong nhà vẫn chờ củi để đốt" Thẩm Mĩ Hoa không để ý hai người kia, nói với Vương Hoa đang đứng bên cạnh rồi vẫy tay với Nguyên Bảo, Đại Lực kêu bọn chúng lại đây.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực nhìn cô một hồi lại nhìn bác gái.

"Đi đi" Lý Quế Lan nhìn bọn nhỏ do dự, chủ động buông tay để chúng đi.

Các cô tuy chèn ép Thẩm Mĩ Hoa nhưng không thể để đứa nhỏ kẹp ở giữa, ai biết Thẩm Mĩ Hoa cái nữ nhân điên kia có hay không lấy bọn nhỏ ra trút giận.

Đại Lực cùng Nguyên Bảo có chút lưu luyến không muốn, nhưng vẫn rút tay ra đi về hướng Thẩm Mĩ Hoa.

Cả ba đi về phía trước, lưu lại mấy người Lý Quế Lan đứng tại chỗ.

"Hôm nay nhìn Thẩm Mĩ Hoa có gì đó không đúng, nói cô ta cô ta cũng không nói lại" Lý Quế Lan nhìn bóng lưng bọn họ, nhỏ giọng nói.

"Đúng là có chút kì lạ" Một người khác nói tiếp. Bình thường nếu các cô nói như vậy, cả ba sợ là đã sớm cãi nhau.

"Cô ta hôm nay vậy mà đến nhặt củi, bình thường có bao giờ thấy đến đâu, đều là hai đứa bé đi" Lý Quế Hương lại nói thêm chút điểm bất thường.

"Có khi là đi ra hít thở, người đó cô còn không rõ sao, thường thường phát điên giày vò người khác" Người kia lắc đầu, bất đắc dĩ nói, nhìn xem bọn Nguyên Bảo đang đi phía trước, thở dài, chỉ tội hai đứa nhỏ.

Vương Hoa nhìn nhóm mẹ con ba người, không nói gì, tiếp tục đi lên núi thừa dịp thời tiết tốt, tranh thủ lên.

Lý Quế Lan thấy thím Vương đi về phía trước cũng cùng đi theo.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn đầu Nguyên Bảo cùng Đại Lực đầy mồ hôi, mở miệng nói: "Nhặt luôn tại đây đi, không đi lên nữa".

Bọn họ đi cũng sắp nửa tiếng, đi lên nữa một hồi xuống núi cũng là một vấn đề khó khăn.

Đại Lực quay đầu nhìn mợ nói: "Ở đây chỉ có củi thông*".

( Thực sự bản raw nó ghi là cây Mặc Kệ, nhưng thật sự mình cũng không biết cây Mặc Kệ tiếng Việt chính thống thay bằng gì nên mình mạn phép thay bằng cây thông nha ).

Ở đây là đoạn giữa núi, mặt trời không chiếu tới, nhặt củi này về mà không mang đi hong khô, khi cháy sẽ rất nhiều khói. Lần trước cậu cùng Nguyên Bảo nhặt củi thông về liền bị mợ nhéo chặt lỗ tai nhốt ngoài cửa không cho vào.

Thẩm Mĩ Hoa nghe Đại Lực nói như vậy, có chút khó hiểu, giờ đang mùa đông, tuyết rơi, củi chỗ nào cũng bị ướt đi. Nhưng cô không mở miệng hỏi tiếp, bọn Đại Lực hiểu hơn so với cô, lại theo bọn nhỏ đi tiếp.

Bọn họ đi thêm một lúc, đến một khoảng đất bằng phẳng, thì thấy Đại Lực buông tay Nguyên Bảo chạy về phía trước, đứng trước một bụi cỏ, vén lớp cỏ trên ra, bên dưới lộ một đống củi, củi được xếp có chút lộn xộn nhưng lại rất khô.

Thẩm Mĩ Hoa nhìn hai đứa nhỏ động tác thuần thục, mở miệng hỏi: "Đây là củi hai đứa nhặt?".

Nguyên Bảo gật đầu với cô, đây đều là cậu cùng anh trai nhặt, mỗi lần trong nhà hết củi, cậu cùng anh sẽ lên đây ôm về.

"Không bị ai lấy sao?" Thẩm Mĩ Hoa hỏi Nguyên Bảo đang đứng cạnh.

Trên núi này mỗi ngày đều có người lên nhặt củi, nơi này lại dễ thấy, bọn nhỏ đem củi đặt đây, lại vài ngày không tới mà củi vẫn còn?

"Không đâu, đấy là nơi con với anh Lực chuyên môn để củi" Nguyên Bảo lắc lắc đầu, không có ai lấy củi của các cậu cả, các bác, các cô chú còn giúp bọn cậu nhặt củi nữa.

Thẩm Mĩ Hoa vừa nghe liền hiểu, người trong thôn biết đây là chỗ bọn nhỏ đặt củi cho nên sẽ không lấy.