Chương 12

Hôm nay lãnh đạo họp, nói chỗ bông mới nhất tối thiếu cũng phải 10 ngày nữa mới có hàng, nếu chậm chút thì nửa tháng.

10 ngày quá lâu, Nguyên Bảo và Đại Lực cần áo mặc ngay. Thẩm Mĩ Hoa mím môi có chút sầu.

Người bán thấy cô không nói lời nào, nghĩ nghĩ mở miệng: "Bông mới sẽ đến muộn, không thì cô có thể trộn chung với bông cũ".

Thẩm Mĩ Hoa vừa nghe nghĩ đến chăn cũ của bọn nhỏ, bên trong có bông, không thì lấy bông đó làm cho bọn nhỏ, đợi có bông mới cô lại mua.

"Vậy trước lấy cho tôi nửa cân" Cô nói xong cũng đem tiền lấy ra cho người bán hàng.

Thẩm Mĩ Hoa thấy người đó vẫn chưa mở được ngăn tủ, liền nói: " Tôi đi xem chút vải".

Cô nói xong đi đến trước quầy vải, bọn họ chỉ có một chiếc áo khoác mặc hoài không thay, nên mua vải làm thêm chút quần áo.

"Đồng chí, vải bán như thế nào?" Thẩm Mĩ Hoa chỉ vải đen trong quầy, cô cũng không biết là chất vải gì, nhìn có chút thô ráp.

Người bán hàng nhìn thoáng qua cô, nhàn nhạt nói "Một thước 3 đồng".

3 đồng, đắt như vậy, bông bất quá cũng chỉ mới 1 đồng 3 cân.

Làm một bộ quần áo cần bao nhiêu thước vải? Thẩm Mĩ Hoa không biết, tìm trong kí ức nguyên chủ, đứa nhỏ 5 đến 8 tuổi cần khoảng 3 thước, người lớn thì khoảng 6 thước.

Nguyên Bảo cùng Đại Lực mỗi đứa một bộ, ít nhất cần 6 thước, trong tay cô cũng không có nhiều phiếu như vậy, tổng cộng cũng chỉ có 6 thước phiếu vải.

"Tôi lấy 6 thước" Còn lại cô về nghĩ biện pháp sau, trước tiên có bao nhiêu mua trước bấy nhiêu.

Người bán hàng có chút ngạc nhiên nhìn cô một hơi mua 6 thước, không dám chậm trễ, vội vàng đóng gói tốt vải đưa qua.

Thẩm Mĩ Hoa dạo quanh cung tiêu xã một vòng, biết được đại khái giá cả nơi này, nghĩ một chút, lại nghĩ mua cho bọn nhỏ 2 cái cái bàn chải đánh răng.

Bọn Đại Lực hiện tại còn chưa có bàn chải, bình thường hay dùng nước muối súc miệng, thậm chí có khi còn không xài.

Cô mang theo những đồ đã mua, đi trạm lương thực mua chút gạo.

Trước cửa trạm lương thực xếp một hàng dài người, cô vừa đi tới liền nghe thấy người nói đã bán hết, hàng dài đang xếp cũng phải giải tán.

Bán hết rồi? Không có lương thực cô cùng bọn nhỏ sẽ không có gì ăn.

Thẩm Mĩ Hoa nháy mắt hoảng hốt, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khủng hoảng khi không có lương thực.

"Thật là xui, lại phải đến chợ đen" Một người đàn ông vừa đi vừa chửi, tiếng nói rất nhỏ.

Thẩm Mĩ Hoa đứng sau lưng nghe bọn họ nhắc đến chợ đen. Chợ đen?

Chợ đen nhất định có bán lương thực.

Cô không biết đường, làm bộ lơ đãng đi theo sau lưng bọn họ, đi vài bước lại dừng một lúc, từ đầu đến cuối đều cùng họ cách một khoảng.

Hai người phía trước chuyển vài vòng cong mới dừng tại một cái ngõ nhỏ, trong lòng có chút sợ hãi khó hiểu. Hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi bước nhanh vào.

Đi vào liền thấy nhiều người bày hàng náo nhiệt, trong ngõ nhỏ có không ít người, nam nữ già trẻ đều có.

Cô vừa đứng một lát liền gặp 1 người đàn ông đi tới.

"Muốn mua diêm không? Một phân tiền 3 cái, giá tiện nghi mua mấy hộp về đi".

Thẩm Mĩ Hoa lắc đầu "Không cần" diêm trong nhà không thiếu.

Một người khác đi đến trước mắt cô, nhìn cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp, hẳn là người có tiền " Tôi có trứng gà, muốn mua không?".

Thẩm Mỹ Hoa nhìn trứng gà mới mẻ trong rổ, nghĩ một lát cũng lắc đầu, nhà cách nơi này xa, mang trứng về dễ vỡ.

Người đàn ông thấy cô không mua, trong lòng có chút đáng tiếc, hắn đến hơn nửa ngày cũng không bán được 1 quả trứng gà, trong lòng gấp gáp, hỏi người tiếp theo.

Thẩm Mĩ Hoa đi vào trong, cũng không thấy ai bán gạo cùng bột mì.

Cô đến sớm ư? Người bán gạo cùng bột mì chưa tới?

"Cô gái, xem măng của tôi này, mua về ngâm ăn thơm lắm" Người phụ nữ trung niên thấy cô gái trước mắt không có mua gì, nhịn không được mở miệng thét lên.

Thẩm Mĩ Hoa nghe bán măng, quay đầu lại thấy gói măng khô to, nghĩ đến gà hầm măng, nuốt một ngụm nước miếng.

"Bán thế nào?" Cô hạ thấp người hỏi

"3 đồng 1 cân, măng này đã phơi cả tháng, không cần phiếu" Người phụ nữ trung niên nhiệt tình giới thiệu.

Đắt như vậy? Đủ mua 1 cân gao, không có lời.

"Cô gái, măng khô này nhà làm, một cân có thể ngâm không ít, mua về không thiệt đâu, tôi cho cô chút giảm giá, 2 đồng" Người phụ nữ trung niên thấy cô vẫy vẫy tay, nhanh chóng mở miệng giữ lại.

Bà bán một buổi sáng, một cân cũng bán không được, trong nhà còn cần tiền.

Thẩm Mĩ Hoa nghe 2 đồng có chút do dự, măng khô tự phơi làm cũng không có ngon, mà một cân măng khô này cũng ăn được rất lâu.

Cô mua về hầm cũng xương bồi bổ cho hai đứa nhỏ.

"Vậy lấy 1 cân".

Người phụ nữ trung niên nghe cô muốn mua một cân, trên mặt cười như nở hoa, nhanh chóng đưa 1 cân qua.

Thẩm Mĩ Hoa đưa 2 đồng qua.

"Bác có biết ở đâu bán gạo với bột mì không?" Thẩm Mĩ Hoa nhận đồ rồi hỏi.

Từ nãy đến giờ cô vẫn không thấy có người bán gạo cùng bột, không biết là chưa tới hay không bán.

"Hiện tại thiếu lương thực nghiêm trọng, cũng đã lâu không thấy có người bán" Người phụ nữ trung niên thấy cô muốn mua lương thực liền mở miệng giải thích.

Gần đây không ít người hỏi mua lương thực, nhưng cũng chả có ai mua được.

"Không..........." Chưa nói xong liền thấy có người chạy, miệng hô " Người đến rồi".

Thẩm Mĩ Hoa phản ứng kịp, đây là người bắt chợ đen, mang đồ vật trong tay cùng dòng người chạy ra ngoài.

Một đám người chen chúc, không biết ai từ sau đυ.ng trúng cô, làm cả người cô ngã về phía trước, mặt hướng xuống đất.