Từ đồn công an đi ra, bỏ sổ hộ khẩu mình mới làm vào trong không gian, cất sổ hộ khẩu lại cho mẹ Từ rồi đi chào tạm biệt chủ nhiệm Hàn, anh Trương.
Anh Trương nghe nói bây giờ cô là nhân viên chính thức, lương cũng không thấp, mỉm cười chúc mừng cô.
Hàn Nghĩa nhìn cô gái trẻ này, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, rất cảm khái!
“Anh đã đánh tiếng với Hưng rồi, làm tốt công việc của em là được.” Trên gương mặt bình thường luôn cười ha ha của Hàn Nghĩa, lúc này ngược lại không có biểu cảm gì.
Trong những ngày Từ Tĩnh An quen biết Hàn Nghĩa, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta dựa lên lưng ghế, thả lỏng cơ thể.
Giọng nói ôn hòa, ngữ khí bình thản. Từ Tĩnh An biết đây mới là anh ta thật sự.
“Anh cho em hai chai rượu, lúc về thành phố H tặng cho chủ nhiệm Hoàng giúp anh.” Tuy nói hai bên là hợp tác sòng phẳng, nhưng đối mặt với một cô gái trẻ như Từ Tĩnh An, Hàn Nghĩa vẫn cảm thấy nếu giúp được thì giúp.
Từ Tĩnh An cúi người một cái thật sâu với chủ nhiệm Hàn. Cô hiểu ý của Hàn Nghĩa, là muốn để chủ nhiệm Hoàng nể tình Hàn Nghĩa mà chiếu cố cô.
Bỏ rượu vào không gian, đến ga tàu mua một tấm vé đến thành phố H. Khi cô về nhà họ Từ, mọi người đều đã tan làm, đang ăn cơm, rất kinh ngạc khi nhìn thấy Từ Tĩnh An.
“Con ba, sao hôm nay lại về? Trong nhà không nấu cơm phần con.” Mẹ Từ tính nhẩm hôm nay mới thứ hai ngày 25, vẫn chưa tới cuối tuần.
Cô đã không còn đi học ở trường rất nhiều ngày rồi nhưng trong nhà không một ai biết. Đây chính là lợi ích khi Từ Tĩnh An làm người tàng hình.
“Mẹ.” Từ Tĩnh An kéo mẹ Từ nói nhỏ: “Con tìm được một công việc rồi.”
“Công việc gì? Một tháng bao nhiêu tiền?” Mẹ Từ mở to mắt.
Người đang ngồi ăn trên bàn đều nhìn Từ Tĩnh An. Hứa Đa Đa buông đũa trong tay xuống, nhìn chăm chú hơn.
“Công việc ở xưởng thép, vừa tới đó, một tháng khoảng 20.”
“Làm gì?” Hứa Đa Đa hỏi.
“Lo liệu việc đăng ký ở phòng tài liệu.”
Hứa Đa Đa nghe vậy, mắt sáng rỡ, cảm thấy cơ hội đến rồi.
“Tĩnh An, em có bản lĩnh, cũng còn trẻ, không giống chị. Từ sau khi mang thai, chị thật khổ, chị cũng không chiếm hời của em, chúng ta đổi công việc đi, cái khác không nói, em cũng thương cháu em một chút chứ.”
Hứa Đa Đa nhìn cha mẹ Từ một cách khẩn thiết: “Cha mẹ, công việc của con cũng không tệ, tốt xấu gì con cũng đã làm mấy năm rồi, nếu có thể được, con tuyệt đối không lên tiếng, dù có thế nào thì con cũng phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng.”
Từ Kiến Quốc cũng nói giúp: “Cha mẹ, hai người tận mắt chứng kiến đó, sau khi mang thai, Đa Đa vất vả biết bao. Còn là thai đôi, bụng to cỡ nào, có thể khom lưng được sao? Khoảng thời gian này, liên lụy mẹ cũng chịu khổ không ít. Hơn nữa, có gì quan trọng hơn cháu của nhà họ Từ chúng ta chứ.”
Bụng của Hứa Đa Đa to hơn thai phụ bình thường, còn có người nhiệt tình khuyên cô ta ăn ít một chút, nếu không khó sinh.
Cụ thể có ăn nhiều hay không bản thân Hứa Đa Đa còn không biết sao? Cô ta không yên tâm, đặc biệt cùng Từ Kiến Quốc tới bệnh viện khám, mới biết là thai đôi.
Biểu hiện thai kỳ cũng cực kỳ gian nan hơn một chút.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết như vậy.” Mẹ Từ quyết định: “Ngày mai con ba và chị dâu con đổi với nhau. Con lớn như vậy rồi còn có thể tranh với đứa nhỏ à!”
“Em gái em còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội. Cái tốt của em chị dâu đều nhớ hết. Sau này đợi em kết hôn, bảo anh cả em cõng em ra ngoài, chị dâu thêm của hồi môn cho em.”
Từ Kiến Quốc cũng lập tức nói: “Anh chắc chắn sẽ không quên cái tốt của em đâu. Sau khi em kết hôn, hễ nhà chồng bất công với em, anh cả tuyệt đối sẽ bẻ gãy răng họ.”
Lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Từ Tĩnh An và nguyên chủ nghe được lời ấm lòng từ những người được gọi là người nhà này.
Nói nghe hay lắm!