Chương 29

Mỗi tối Từ Tĩnh An nằm ở đó liền cảm thấy ngượng ngùng không gì sánh nổi. Chuyện này còn không thể do một cô gái như cô mở lời được, nếu không danh tiếng và thể diện của cô sẽ mất sạch!

Một tuần tiếp theo, nhà họ Từ cũng vì Hứa Đa Đa mang thai, bắt đầu cuộc sống gà bay chó chạy.

Hứa Đa Đa dựa vào bụng mình bắt đầu làm càn, mẹ Từ cũng chỉ có thể chấm dứt chiến tranh. Nhưng Hứa Đa Đa đừng hòng hất việc nhà đi.

Dùng lời của mẹ Từ nói “không hoạt động một chút sao có thể sinh thuận lợi được? Bây giờ đừng thấy như thế là làm việc, mẹ đều là vì tốt cho nó!”

“Nếu không tin, con ra ngoài hỏi thăm thử xem. Xem thử có phải mẹ gạt con không!”

Từ Kiến Quốc biết cái gì đâu chứ?

Nhưng bây giờ cuộc sống khó khăn, bây giờ phụ nữ mang thai nhà nào mà chẳng phải làm việc? Cũng có ít người ở cữ nữa!

Từ nhỏ anh ta đã chứng kiến tình huống mẹ Từ và hàng xóm xung quanh sau khi mang thai. Họ thật sự là vác bụng làm việc tới lúc sinh, không nhàn rỗi một khắc nào!

Sau cùng, chuyện Hứa Đa Đa làm việc nhà coi như chốt hạ.

“Chị ba, em thật ngưỡng mộ chị, em cũng muốn sống tại trường.” Thằng tư Từ Kiến Thiết lên lớp 10 tìm Từ Tĩnh An càm ràm.

“Ồ, chị dâu sắp sinh con rồi, em ra ngoài sống là định để nhà lại cho vợ chồng anh cả?” Từ Tĩnh An hỏi ngược lại.

“Sao có thể chứ!” Cậu ta muốn đợi chị dâu sinh xong rồi sẽ quay về. Chủ yếu là khoảng thời gian này trong nhà thực sự quá loạn, Từ Kiến Thiết vô cùng bức bối.

“Vậy thì được, em đang tuổi ăn tuổi lớn, khoảng thời gian này vừa hay em bồi bổ thêm chút.” Từ Tĩnh An an ủi thằng tư.

Từ Kiến Thiết đang tuổi phát tướng, thèm đủ thứ, cảm thấy ăn bao nhiêu cũng không đủ, chớp mắt là đói!

Thằng tư nghĩ: Khoảng thời gian này bởi vì chị dâu mang thai, trong nhà quả thực đã mua không ít đồ ngon. Nếu cậu ta đi, không phải đều để lại cho vợ chồng anh cả sao? Không được, chuyện này không thể làm như vậy! Cậu ta phải ăn nhiều một chút, trông chừng thật kỹ.

Nhìn thấy thằng tư Từ Kiến Thiết hủy bỏ ý nghĩ sống ở trường, Từ Tĩnh An mới lặng lẽ thở phào.

Nếu thằng tư sống ở trường thì đồng nghĩa có thêm một đôi mắt, cô làm việc không tiện.

Buổi tối sau khi hết tiết tự học, còn có rất nhiều học sinh vùi đầu học trong lớp. Từ Tĩnh An thu dọn xong đồ đạc, quay về ký túc xá. Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Ai biết nửa đêm, Từ Tĩnh An lại nhìn thấy một quyển sách viết về mình. Lần này nhân vật chính trong sách không phải người nhà họ Từ, nhưng nhắc tới nam chính có một đồng nghiệp tên Từ Kiến Thiết.

Sách viết Từ Kiến Thiết tốt nghiệp cấp ba vào năm 1968. Khi đó người trẻ không có việc làm đều phải xuống nông thôn. Khi đó muốn tìm một công việc thật sự khó càng thêm khó, đều tranh nhau đến sứt đầu chảy máu.

Nhà họ Từ không có cửa ngõ, mẹ Từ lại thương con trai, thế là liền lui xuống nhường công việc của mình cho con trai.

Khi cưỡng chế xuống nông thôn, để con ba Từ Tĩnh An ở không 2 năm đi, sau đó chỉ nhắc qua 2 lần.

Một lần là nghe nói Từ Tĩnh An ở nông thôn kết hôn, mẹ Từ đi tay không xuống nông thôn đòi tiền sính lễ. Nguyên văn lời mẹ Từ: “Tôi liều mạng sinh nó một lần, uống sữa của tôi mà lớn, chả nhẽ tôi cực nhọc như vậy vô ích à?” Cuối cùng lấy được 100 tệ, một cái đồng hồ mới, phiếu 10 thước vải và 10m vải thường, để cho con trai út kết hôn.

Lần cuối cùng là năm 1978, Từ Tĩnh An mất. Khi cả nhà mẹ Từ chạy tới, người trong thôn đang chuẩn bị khiêng quan tài lên núi chôn.

Mẹ Từ chặn quan tài khóc nấc lên, buông lời nói con gái mình chết quá đường đột, muốn mở quan tài nhìn mặt lần cuối. Không cho thì đòi báo công an. Nhà trai sợ muốn chết, lấy vốn quan tài của bà cụ ra, cuối cùng mượn khắp thôn đưa cho nhà họ Từ 1000 tệ.

Nhà họ Từ lấy tiền về lại đi mua hai căn nhà, cho hai đứa con trai ra riêng. Cuộc sống phải gọi là thuận buồm xuôi gió!