Chương 28

Mỗi lần nhìn mẹ mình và vợ đấu pháp, Từ Kiến Quốc đều không biết làm sao mới được, quá đỗi lo lắng liền hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, than ngắn thở dài.

Mỗi lần thằng tư Từ Kiến Thiết nhìn thấy đều cười lạnh với anh cả. Sau đó lại đi an ủi mẹ Từ, làm một đứa con trai út chu đáo. Bây giờ rõ ràng lòng của cha mẹ Từ đã dần thiên về con trai út rồi.

Trong hoàn cảnh gia đình như thế này, Từ Tĩnh An lại cảm thấy một năm qua cuộc sống thoải mái hơn trước, dù sao việc nhà cũng có người san sẻ bớt rồi.

Bây giờ cô có hơi hiểu vì sao lại có nhiều cô em chồng và chị chồng thích gây chuyện như vậy. Dẫu sao thì chỉ cần có mâu thuẫn chính tồn đọng trước mặt, các vấn đề khác đều có thể lơ đi.

“Mẹ, bây giờ lên 12 học hành căng thẳng, giáo viên nói phải bắt đầu tự học tối. Như vậy buổi tối về nhà quá muộn, hơn nữa mỗi ngày đi đi về về không an toàn.”

“Em muốn ở trường?” Chị dâu Hứa Đa Đa lập tức hỏi ngược lại.

“Ở trường thì làm sao?” Mẹ Từ vốn muốn phản đối lập tức đối đầu với Hứa Đa Đa.

Đây chính là lợi ích của việc mẹ chồng con dâu bất hòa. Mẹ Từ cũng không muốn cho Từ Tĩnh An sống ở trường, dù sao cũng phải tốn tiền.

Nhưng ai bảo Hứa Đa Đa nhanh mồm nhanh miệng chứ?

Mẹ Từ tuân theo nguyên tắc “chỉ cần con dâu tán thành, bà ta sẽ phản đối; con dâu phản đối, bà ta sẽ tán thành”, lập tức đáp ngược trở lại.

Hứa Đa Đa không vui cúi đầu, bĩu môi.

“Con định ở tại trường, thầy chủ nhiệm con nói trường miễn tiền ăn ở cho con.”

Chỉ khi nói không tốn tiền mới có thể khiến mẹ Từ gật đầu đồng ý.

Lúc này, ở trong lòng mẹ Từ, chắc chắn cảm thấy dù Từ Tĩnh An không được lòng của bà ta cách mấy thì cũng là cốt nhục của bà ta.

Có thế nào cũng thân thiết hơn con dâu chứ.

Nhân lúc bây giờ, mẹ Từ đang giằng co với Hứa Đa Đa, muốn cho con dâu biết điều, chế phục cô ta. Từ Tĩnh An mới có thể hất bay những công việc nhà kia đi!

Mẹ Từ cũng chắc chắn sẽ đồng ý, sau đó thuận thế đẩy cho con dâu, mới dễ thừa cơ mài giũa tính nết của cô ta.

Nếu không, dù Từ Tĩnh An có nói hay như hát cũng vô dụng, không khéo cho dù mẹ Từ đồng ý cho cô ở lại trường nhưng cũng sẽ bắt cô mỗi ngày quay về làm việc nhà.

Mẹ Từ thở phào, không cần bỏ tiền thì tốt. Vừa nãy chống đối con dâu thành quen, buộc miệng nói một câu xong, bà ta liền hối hận.

“Vậy được, con đi đi. Đem đồ theo, thiếu gì thì về lấy.”

Từ Tĩnh An ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ngày mai con sẽ ở lại trường, được nghỉ con sẽ về.”

Nhà không khá giả, có thể tiết kiệm được phần ăn của một người tốt hơn bất cứ điều gì!

Buổi tối trước khi đi ngủ, thu xếp trước đồ đạc. Thực ra cũng không có gì, chỉ có vài bộ đồ cũ và chăn đệm đang dùng. Đồ khác đã sớm bỏ trong không gian rồi.

Còn mẹ Từ liệu có tới trường hỏi thầy giáo vấn đề này hay không, bạn từng thấy người nào có được lợi ích còn đi kêu gào khắp nơi chưa?

Hễ om sòm, tăng động, đều không chiếm được hời. Trên đời này ai mà chẳng cố gắng ăn thịt?

Sáng ngày hôm sau, Từ Tĩnh An vác đồ chạy như bay.

Không chạy không được! Nữ chính Hứa Đa Đa sắp phát hiện mình mang thai rồi, tới lúc đó mẹ Từ cũng không thể không nhường nhịn. Trong sách nói nữ chính mang thai phản ứng rất lớn, ăn gì nôn đó, cho tới tháng thứ năm mới đỡ hơn một chút.

Trong thời gian đó, nếu có mình ở đây, trông mong mẹ Từ đi dọn dẹp, chăm sóc không phải là nằm mơ giữa ban ngày sao? Hầu hạ phụ nữ có thai không phải khó bình thường, đẩy hết cho cô, cô còn có thể sống được sao?

Bây giờ cô không phải đang chuyển nhà mà là đang thoát khỏi cửa tử!

Từ Tĩnh An bắt đầu mong đợi cuộc sống ở tại trường.

Tuy sống ở ký túc xá tập thể nhưng ít nhất cô vẫn có giường, cũng không cần bị động nghe động tĩnh của hai vợ chồng anh cả cách vách nữa.