Chương 15

Trải qua trận giằng co gần một năm này, Hứa Đa Đa cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Từ Kiến Quốc nói vậy, cuối cùng cô ta vẫn quyết định kết hôn.

Dù sao thì bên cạnh nữ chính nào không có cực phẩm chứ? Càng huống hồ trong nhà nữ chính trong cuốn sách này ai cũng là cực phẩm.

Nhà họ Hứa chỉ xem trọng sính lễ, bây giờ vẫn chưa quyết định gả cô ta cho ai, đó là vì họ vẫn đang quan sát.

Hứa Đa Đa không dám kéo dài thêm nữa.

Nhà họ Hứa khó chơi, danh tiếng kém có tiếng.

Cho nên cô ta muốn tìm một nhà chồng có điều kiện như Từ Tĩnh Bình là điều không thể, ai cũng sợ bị hút máu.

Còn có một điểm, chính là Hứa Đa Đa không xinh đẹp bằng Từ Tĩnh Bình, nói ra chỉ có thể coi là thanh tú.

Người có điều kiện tốt cô ta muốn, nhưng đối phương không muốn! Từ Kiến Quốc là lựa chọn tốt nhất mà cô ta có thể nắm bắt được rồi.

Nói ra, chuyện khoa tuyên truyền ở xưởng bông quốc doanh số 1 tuyển người lúc đầu, cô ta nhìn thấy danh sách mới biết.

Đáng tiếc cô ta không có bằng cấp ba, nếu không nói gì cũng phải đi thử sức.

Cô ta biết rõ ràng như vậy là bởi vì Quách Tiểu Mễ làm chung với cô ta nói cho cô ta biết.

Tuy Quách Tiểu Mễ chỉ có bằng cấp hai nhưng mẹ cô ta đi làm ở khoa nhân sự. Tuy hai người làm việc chung một tổ nhưng công việc của người ta nhàn hơn!

Cô ta chơi thân với Quách Tiểu Mễ, khi đó còn hỏi có mấy người tham gia, khi đó mặt của Quách Tiểu Mễ liền biến sắc.

Cô ta lựa lời tốn hết nước bọt, Quách Tiểu Mễ mới đồng ý nói cho cô ta biết ai tham gia thi.

Trong lòng cũng không biết tại sao, chỉ là rất muốn biết.

Vì điều này, còn giặt đồ một tháng cho Quách Tiểu Mễ nữa.

Đợi nhìn thấy danh sách Quách Tiểu Mễ cầm tới, không biết tại sao trong lòng lại hụt hẫng.

Loáng thoáng cảm thấy không nên như vậy.

Sau khi chuyện cưới hỏi của anh cả được quyết định, hôn sự của chị hai Từ Tĩnh Bình cũng nối gót phía sau.

Nhìn mẹ Từ và mẹ của Dương Hồng Binh - mẹ chồng tương lai của cô ta, bởi vì không thống nhất được số lượng sính lễ, không ngừng dò thám qua lại giới hạn của đôi bên.

Trong lòng Từ Tĩnh Bình cảm thấy vô cùng ngột ngạt! Cô ta cần gấp một nơi có thể khiến cô ta thở phào. Nhưng không có, bởi vì cô ta không có tự tin và chỗ dựa.

Cuối cùng chốt sính lễ, cho hai bộ đồ mới, phiếu 10 thước vải, 100 tệ và một tờ phiếu máy may.

Tuy mẹ Từ cảm thấy ít nhưng cũng không nói gì nữa.

Dù sao thì công việc của Từ Tĩnh Bình cũng là do đằng trai tìm cho, bà ta muốn đòi thêm sính lễ nhưng không muốn đoạn tuyệt tình thân. Bà ta nghĩ sau này con gái vẫn sẽ trợ cấp cho nhà mẹ.

Ngày cưới định vào ngày 8 tháng 1 năm 1965, mùng sáu tháng chạp.

Buổi tối, tiễn mẹ Dương ra về.

Mẹ Từ cầm sính lễ, nói với cha Từ chỗ dùng của số tiền và phiếu này.

“Lần này có phiếu máy may rồi, 100 tệ, chúng ta thêm một chút là có thể mua máy may rồi.”

“Phiếu vải này tới lúc đó may đồ mới cho thằng cả và vợ nó là đủ rồi.”

“Còn con hai dự định thế nào?” Cha Từ hỏi mẹ Từ.

“Lúc ra cửa cho nó 10 tệ tiền riêng.” Mẹ Từ nghĩ ngợi: “Hai bộ đồ thông gia cho để nó mặc đi. Mua thêm cho nó một cái chậu rửa mặt mới, hai cái khăn lông. Mang quần áo và chăn bông hiện tại đi nốt, thế này còn không được à?”

Cha Từ gật đầu: “Được, nhiêu đây cũng không ít rồi.”

“Hai hôm nữa định chuyện kết hôn của thằng cả, cũng tiện dành thời gian dọn dẹp phòng ốc.”

“Không quên đâu.” Mẹ Từ vừa nhắc tới chuyện anh cả kết hôn liền vui vẻ: “Tới lúc đó chúng ta cũng có cháu bồng.”

Cha Từ nghe xong cũng cười tươi rói.