Chương 6

Cứ như vậy, Tô Diệu Tổ trẻ tuổi mơ màng đã kết hôn và sinh con theo sự sắp đặt của cha mình và kế thừa y thuật của ông. Mặc dù không tài giỏi như cha mình, nhưng ông vẫn có thể chữa những căn bệnh cơ bản, vì vậy ở nơi này cũng có chút danh tiếng.

Nhà tích thiện, ắt có lễ.

Có lẽ là do nhà họ Tô hai đời làm thầy thuốc, chữa bệnh cho rất nhiều người nên mấy năm trước, khi có phong trào đánh địa chủ, nhà họ Tô, một gia đình khá giả đã bị xếp vào diện bần nông dưới sự che chở của tất cả dân làng và những người chịu ơn.

Ông nội Tô Diệu Tổ cưới hai người vợ. Người vợ đầu tiên sinh được một con trai và một con gái, khi con trai ông mười một tuổi thì bà sinh con gái út nhưng không may bị băng huyết và qua đời.

Lúc đó Tô Diệu Tổ mới ngoài ba mươi, tuổi còn trẻ, cũng đẹp trai tài giỏi, tay nghề giỏi nên dù đã có hai con nhưng vẫn có nhiều cô gái muốn gả cho ông.

Chỉ là ông lo lắng kết hôn tiếp sẽ ảnh hưởng không tốt đến con của vợ cũ, cho nên dứt khoát từ bỏ ý nghĩ đó, muốn chờ bọn nhỏ lớn lên.

Không ngờ chờ một lần liền sáu, bảy năm trôi qua. Khi con trai cả được mười tám tuổi, ông đã kết hôn với bà Trần Tương Vân hai mươi hai tuổi, bị chậm trễ vì điều kiện gia đình quá nghèo, cũng chính là bà nội của Tô Tây.

Mặc dù Trần Tương Vân và Tô Diệu Tổ cách nhau tận mười tuổi, nhưng họ là một cặp chồng già và vợ trẻ điển hình. Mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp, mặc dù chỉ hơn con riêng bốn tuổi nhưng Trần Tương Vân là một người tốt bụng nên mọi người sống với nhau vô cùng hòa thuận .



Trần Tương Vân chỉ sinh một người con trai đó chính là cha của Tô Tây- Tô Thừa Hiếu.

Khi Tô Thừa Hiếu được sinh ra, anh trai cùng cha khác mẹ là Tô Thừa Trung đã kết hôn, trong niên đại này, nhiều anh em chính là sức mạnh. Ông nội là con độc đinh, bản thân ông cũng cảm thấy cô đơn nên với hai con trai và một con gái, ông mong các con biết thương yêu đùm bọc lẫn nhau.

Ông nội là người thông minh, biết rằng một đại gia đình ở chung với nhau lâu dài, khó tránh khỏi cãi vã, cho nên không lâu sau khi con trai cả kết hôn, liền đưa ra quyết định chia nhà. Ông thậm chí còn lấy hết tài sản của gia đình để xây hai dãy nhà bằng gạch khá bắt mắt vào thời điểm đó. Ngôi nhà bây giờ mà Tô Tây nhìn thấy chính là ngôi nhà lớn được ngăn cách bởi một bức tường giữa hai anh em họ.

Sau khi hái

dưa chuột, Tô Tây rửa sạch sẽ bằng nước giếng lạnh rồi mới mang vào bếp và để vào một cái rổ sạch. Ngay khi cô vừa định với lấy chiếc thớt và con dao làm bếp treo trên tường thì đã bị bà nội chặn lại: "Đừng động vào, con nhóc này, đừng động dao. Mấy ngày trước cháu ngất xỉu, bà đặc biệt đến tìm thầy tướng mù cuối thôn để xem. Ông ấy nói rằng thời vận của cháu năm nay không tốt, sẽ gặp nạn đổ máu. Cháu dừng lại đi, không cẩn thận lại nằm trên giường mấy ngày, nội chịu không nổi..."

Vừa nói, bà cụ lại nghĩ đến con trai và con dâu đã hy sinh mấy tháng trước, hai mắt rưng rưng,

không nhịn được lại đỏ lên.

Ông nó đi rồi, con trai con dâu cũng vậy, nếu không có ba đứa cháu ở lại, chắc bà không chịu nổi.

Tô Tây nghe những lời mê tín của bà cụ, đang định nhắc nhở bà rằng mê tín dị đoan

là sai trái thì thấy bà cụ đưa tay lên lau mắt.