Chương 38: Mua Hạt Giống

“Tôi không rõ lắm, chỉ là suy đoán.” ông Tô thở dài một tiếng, “Thằng Năm thành thật, hẳn là không đến mức lừa gạt chúng ta. Tôi vẫn hy vọng việc này là giả, nếu không lấy tính cách thằng Năm, không tiêu sạch tiền trong nhà thì sẽ không bỏ qua.”

Bà Tô nói: “Cùng lắm thì chia nhà, còn có thể khiến cả nhà nghèo chắc? Muốn lấy tiền từ tay tôi, đừng nghĩ nữa. Ông nếu dám bảo tôi lấy tiền cho nó, tôi sẽ liều mạng với ông!”

Ông Tô trầm mặc một lúc lâu, “Biết rồi.”

...

Bọn Tô Nhiên cũng không biết, ông Tô đang nghi ngờ về chuyện này.

Ông Tô cũng không phải Bà Tô, sẽ không la hét, ông ta chỉ biết trầm mặc suy nghĩ một ít vấn đề.

Đối với chuyện ngũ phòng, ông ta chỉ cảm thấy kỳ quái, hơn nữa ba Tô lại học đông y, y thuật coi như không tệ, lúc này mới cân nhắc phương diện này.

Lúc này, Tô Nhiên đang nói chuyện với mẹ Tô, tâm trạng rất tốt.

Bởi vì là phòng đơn, ngoại trừ bác sĩ tới kiểm tra phòng, cũng không ai phát hiện bọn họ không thích hợp.

Mà đối với phòng kiểm tra của bác sĩ, vốn có thời gian nhất định. Y tá tới tiêm điều dưỡng, cũng có thời gian nhất định, nếu có người tới, bọn họ có thể rất nhanh phát hiện.

Tạm thời, không có gì lo lắng.

Tô Nhiên nghĩ đến một mẫu đất trong không gian của mình, không thể cứ bỏ hoang thế được, dù sao cũng phải trồng chút gì đó, mặc kệ thời gian là bao nhiêu, dù sao phải trồng ra mới biết được.



Hỏi mẹ Tô về chuyện hạt giống, nhưng chuyện hạt giống cũng không dễ làm, cần phải đi xã cung ứng tiêu thụ mua, hoặc là tìm lão nông đi đổi chút hạt giống.

“Chờ ba con trở về, hỏi ba con ấy, ba hiểu rõ hơn mẹ.” Mặc dù mẹ Tô không biết con gái hỏi làm cái gì, nhưng con gái yêu cầu, thím ấy luôn cố gắng đồng ý.

Lúc ba Tô tới, Tô Nhiên đã ngủ, cũng chỉ có mẹ Tô còn canh giữ ở bên giường.

“Thế nào rồi? Bác sĩ có đến không?”Ba Tô ngồi xuống bên cạnh mẹ Tô.

“Bác sĩ tới vài lần, đều bị Nhiên Nhiên dùng biện pháp của con bé đuổi đi. Các bác sĩ vẫn chưa tìm thấy nguyên nhân, còn nói đã yêu cầu chuyên gia đến rồi. Diệu Tông, nếu thật sự có chuyên gia tới, việc này của chúng ta sẽ bị lộ chứ?”

Mẹ Tô lo lắng chính là cái này, dù sao cũng là giả, nhỡ đâu có chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ?

Để cho bên thượng phòng biết được sự thật, không biết sẽ làm ầm ĩ như thế nào đây.

“Em không cần lo lắng, anh có biện pháp ứng phó qua. Hôm nay anh đòi được một trăm đồng, tiền này em cầm lấy.”

“Không nộp viện phí sao?” Mẹ Tô nắm lấy một trăm đồng kia, hỏi ba Tô

Ba Tô nói: “Trước không nộp, em cầm là được, vừa rồi anh đã hỏi bệnh viện, chuyện viện phí, đến lúc đó có thể viết một tờ giấy nợ. Anh sẽ dùng giấy nợ, đến lúc đó lại đòi tiền phòng bên kia.”

Mẹ Tô không hiểu lắm, rõ ràng trong tay đã cầm một trăm đồng, nộp viện phí là đủ rồi, vì sao lại không nộp, còn nợ?