Nhưng sao cô lại có được loại không gian này?
Trên người cô không có ngọc bội gì, cũng không có vòng tay gì, cứ như vậy vô duyên vô cớ xuất hiện?
Tô Nhiên còn chưa hiểu, không gian này như thế nào xuất hiện.
Biết đây không phải là chỗ thực tế gì, mà là trong không gian của cô, trái tim đang treo lơ lửng của Tô Nhiên cũng buông xuống. Chỉ có năng lượng để quan sát nơi này.
Nơi này đại khái cũng chỉ có hơn mười mét vuông lớn nhỏ, chỉ có một mẫu đất đỏ, hơn nữa bên cạnh đất đai một cái giếng.
Miệng giếng hơi nhỏ, cũng hơi cao, nhìn vào bên trong, mực nước trong giếng không cao lắm, nhìn qua rất trong suốt.
Có điều không có dụng cụ lấy nước, cô cũng không lấy được nước, chứ đừng nói chi là nếm một ngụm nước bên trong.
Cũng không biết nước giếng này chỉ dùng để tưới tiêu đất đai, hay là có thể uống được.
Bởi vì không thể thử, tạm thời cũng không thể biết.
Lại đột nhiên nghĩ đến, cô đột nhiên xuất hiện trong không gian như vậy, cha mẹ có thể phát hiện cô đột nhiên không thấy không?
Lo lắng này, cô muốn đi ra ngoài.
Trong lòng vừa nghĩ xong “Tôi muốn đi ra ngoài”, ý thức của cô cũng đã ở bên ngoài.
Liền nghe ba Tô nói: “Nhiên Nhiên thật sự không có mạch đập, vừa rồi anh không nhầm đâu, hiện tại con bé vẫn như cũ không có mạch đập.”
Mẹ Tô vừa nghe, khóc: “Không đâu, Nhiên Nhiên làm sao có thể có chuyện được. Lúc trước không phải anh nói, mạch tượng Nhiên Nhiên rất vững vàng, sẽ không xảy ra chuyện gì? Vì sao chỉ mới trong chốc lát thôi mà Nhiên Nhiên liền...”
Ba Tô im lặng.
Nhưng tại sao đột nhiên không có mạch đập, chính chú ấy cũng không rõ.
Vợ nói đúng, rõ ràng mấy giờ trước chú ấy đã bắt mạch với Nhiên Nhiên, lúc ấy mạch tượng quả thật coi như vững vàng, không giống tình huống xảy ra đại sự.
Ba Tô vẫn luôn tự tin đối với trình độ bắt mạch của mình, chú ấy tin tưởng vững chắc mình sẽ không bắt sai.
Vừa rồi Nhiên Nhiên bị bà Tô níu lấy, sau khi tát một cái, liền hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy ba Tô vội vàng bế Tô Nhiên vào trong phòng, dưới mạch này vẫn đập bình thường.
Khi ấy bản thân sờ không ra mạch tượng, giống như trái tim đã ngừng đập.
Nhưng rõ ràng, nhịp tim của Nhiên Nhiên vẫn còn, hô hấp cũng vẫn còn, vì sao lại không bắt được?
Lúc ấy thật sự rất khẩn trương, lại vội vàng bắt mạch lại, vẫn như cũ sờ không được mạch tượng, vừa rồi mọi thứ không phải ảo giác của chú ấy.
Mẹ Tô làm sao có thể tiếp nhận đả kích này.
Mẹ Tô chỉ có một đứa con gái như vậy, coi đứa bé như sinh mệnh, đột nhiên nghe thấy đứa nhỏ không có mạch đập, đả kích này quá lớn.
Sao thím ấy có thể chấp nhận chứ?
“Tôi...” Mẹ Tô đột nhiên đứng lên, “Tôi muốn đi, muốn đi tìm hai vị kia,tôi muốn đi hỏi bọn họ, xem trái tim bọn họ làm bằng cái gì? Con gái tôi nếu đã xảy ra chuyện, thì bọn họ cũng đừng nghĩ đến bình an, gia đình này cũng đừng mong được yên ổn, tôi sẽ không bỏ qua cho họ!”