Phải biết rằng bây giờ dân làng vẫn đang vác nước ở hạ lưu sông về để dùng, mỗi lần để đồ đầy vại nước, họ phải đi tới đi lui nhiều lần, điều này vừa tốn thời gian vừa mệt mỏi.
Vì vậy, khi năm 72 đến, Hứa đội trưởng quyết định đào hai cái giếng cho thôn
Hôm nay, người đào giếng đã đến thôn Định Châu để xem xét tình hình và tìm nguồn nước. Đội trưởng Hứa và nhóm đào giếng đi thị sát quanh làng, nhìn xung quanh và quyết định đào giếng ở một khu đất bằng phẳng gần cây hòe thụ và một cái ở cuối thôn.
Mấy ngày người đào giếng làm việc thôn dân đều vây xem đông, đào khoảng hai ba trăm mét thì thấy được nguồn nước
"Oa! Thực sự có nước!" Một người dân thò đầu ra hào hứng nói.
Chung quanh đều thảo luận rất náo nhiệt, vây quanh chỗ đào giếng chậm chạp không chịu tránh ra
Ngoài thôn dân ra còn có đám thanh niên trí thức, bởi bọn họ cũng phải ra sông lấy nước sửa dụng
Kì Đông vui vẻ nói với Hạ Kiến An: "Tốt quá rồi, chúng ta không phải đi xa như vậy để lấy nước nữa."
Hạ Kiến An: "Đúng là có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian"
Kì Đông nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Hôm nay cậu không tới chỗ ông nội mình à, sao còn có thời gian đến cùng tôi xem náo nhiệt vậy"
Hạ Kiến An sờ sờ sau gáy mình, thở dài: "Ông nội bây giờ trong mắt đã không có tôi nữa rồi"
Qua năm mới Trân Bảo lại đến gặp Ông Hạ tham gia lớp học, Hạ Kiến An cũng ngồi dự thính, khi Trân Bảo đang chưa biết cách giải như thế nào, thì Hạ Kiến An không nhịn được mà nói đáp án, Trân Bảo quay đầu lại tức giận nói: "Hạ ca, cho em chút thời gian, em có thể làm được mà"
Trân Bảo bình thường ra dáng là một người trưởng thành , Hạ Kiến An hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bĩu môi của Trân Bảo, không khỏi cảm thấy buồn cười, không khỏi trêu chọc một chút, sau đó vài lần trước khi Trân Bảo định nói đáp án, đã bị ông nội mình gõ đầu mấy cái, sau đó nói với ông Quan là trình độ tiến bộ của mỗi người là khác nhau, tùy theo tiến trình mà dạy bảo.
Trên thực tế, Trân Bảo không thực sự tức giận, chỉ là hơi sốc, học hành hơn chục năm như cô mà không thể so sánh với Hạ Kiến An, một "người bản xứ" . Đúng là thời đại nào cũng có người tài giỏi
Thật sự không ngoa khi nói Hạ Kiến An là một thiên tài, đám người ông Hạ dạy Trân Bảo cái gì, Hạ Kiến An chỉ cần nghe 1 lần là hiểu, ông Hạ cũng hiểu rõ cháu trai mình như thế nào, vốn cho Hạ Kiến An ngồi nghe chỉ là do hai ông cháu lâu ngày xa cách muốn Hạ Kiến An bồi ông mà thôi
Sau một mùa đông, cũng là lúc Hạ Kiến An tập trung học tập. Cho nên dù hai người ngồi cùng bàn nhưng cũng sẽ không học giống nhau.
Trân Bảo đung đưa chân, vừa học thuộc, vừa lén lút nhìn Hạ Kiến An vừa làm toán, đọc được mấy câu lại liếc nhìn một lần
Hạ Kiến An thật sự không thể bỏ qua đường nhìn bên cạnh, anh đặt bài toán hình học đang tính toán xuống, nghiêng đầu hỏi: "Vân Trân, em có chuyện gì thì nói đi"
Trân Bảo vẻ mặt bí hiểm nói:" Lương thực"
Hạ Kiến An:?
Không có biện pháp, Trân Bảo thầm nghĩ chính trị khó nhó quá, thỉnh thoảng phải nhìn anh trai xinh đẹp bên cạnh mới có thể duy trì được động lực học tập, cho nên không phải Hạ Kiến An là món ăn tinh thần của cô sao.