Chương 49

Mấy ngày trước, Hứa Kiến Quốc không có mặt trong cuộc họp phân gia, vì vậy hôm nay sau khi trở về, Hứa Kiến Quốc bị ba và mẹ gọi về phòng, cẩn thận giải thích tất cả nhưng điều đã bàn trong cuộc họp

Dương Xuân Hoa cúi đầu lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Lão tam, nhà chúng ta là nhờ ngươi, ba ngươi chỉ có nhiều thóc hơn khi trở thành đội trưởng đại đội, cho nên những năm này cả nhà đều là nhờ vào con nuôi. Hiện tại tiền còn lại 560 đồng, sẽ để lại cho nhà con"

Hứa Kiến Quốc nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con đi vào quân đội chủ yếu là để cho gia đình sống tốt hơn. Số tiền này chia đều ra ạ, anh và các em nếu phân gia không có tiền cũng không thể sống tốt được"

Đội trưởng Hứa nhét tiền vào tay hắn, trầm giọng nói: "Đây là tiền của con! Con đã giúp đỡ bọn họ trong nhiều năm rồi, sau này phân gia họ sống như thế nào là việc của họ, con không cần lo lắng, sau này phân gia ba mẹ cũng sẽ chăm sóc vợ và con của con"

"Cha, con có chuyện muốn nói. Hiện tại con trở thành chỉ huy đại đội rồi, có thể để Tiểu Linh và hai đứa nhỏ theo quân với con. Ban đầu, con nghĩ vợ và con con đã sống với mọi người nhiều năm như vậy rồi, cũng không muốn tách ra, nhưng mà hiện tại nhà mình phân gia, con nghĩ để Tiểu Linh và hai đứa nhỏ đi theo con cũng được"

Dương Xuân Hoa giật giật mũi nói: "Tốt, như vậy cả nhà cũng có thể đoàn tụ cũng nhau, con cũng đừng lo lắng trong nhà, chỉ cần mỗi năm đều trở lại thăm là được"

Đội trưởng Hứa vỗ vỗ bả vai Hứa Kiến Quốc : "Lão tam, tiền sau này không cần gửi về, con giữ lại để chăm lo việc nhà, sau này năm mới trở lại hiểu kính như thế nào là tùy con"

"Vâng con biết rồi ạ"

Khi đến giờ ăn tối, Hứa Kiến Quốc nói rằng mình đã trở thành chỉ huy đại đội và dự định đưa vợ và con cái đi theo tùy quân

Người lớn vui vẻ, nhưng bọn trẻ hơi ủ rũ.



Sau bữa ăn, người lớn một phòng, trẻ con một phòng

Hứa Hoa Sen buồn bã ôm lấy Trân Bảo nói: "Trân Bảo, sau này chị sẽ không thể nhìn thấy mọi người rồi"

Trân Bảo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Quế Hoa dỗ dành: "Tới Tết mọi người có thể trở lại mà, hoặc là bọn em có thể đi tới gặp"

Nhưng bọn họ đều biết rằng, trời sẽ luôn tối, con người sẽ luôn có ngày phải chia xa. Bài học đầu tiên khi trưởng thành chính là không ai có thể ở bên nhau mãi mãi

Đêm giao thừa của Hoa Hạ, mọi trong gia đình đều cười vui vẻ, bất kể trong năm qua đã có những chuyện gì không vui vẻ, thì ngày này sẽ tràn ngập niềm vui, ngay cả ông cháu Hạ Kiến An cũng tràn đầy nụ cười vì lễ kỷ niệm năm mới sau nhiều năm xa cách

Nhà họ Hứa cũng vui mừng khôn xiết, mấy con dâu Hứa gia cùng nhau làm bữa com phong phú, ngoài việc xào bắp cải với thịt xông khói, họ còn làm gà hầm khoai tây, cộng thêm một ít rau dại, có thể nói là rất phong phú.

Trăng sáng sưởi ấm đêm tuyết lạnh bên ngoài cửa sổ, đồng thời cũng chiếu sáng bầu không khí pháo hoa ồn ào trong nhà.

Không lâu sau, Hứa Kiến Quốc trở lại quân đội, lần này đi là phải nộp đơn xin tùy quân cho vợ con, sau đó để Trần Tiểu Linh và các con đi qua.

Sau khi tuyết tan, thôn Định Châu có một chuyện rất lớn xảy ra, chính là thôn Định Châu quyết định đào giếng!