Hạ Kiến An phát hiện Hứa Vân Trân khá thông minh, rất nhiều vấn đề chỉ cần một chút liên tự thông, cô rõ ràng trông khoảng mười tuổi, ông nội thế nhưng đã dạy cô phương trình bậc hai rồi
Sau khi nghe một bài học với Trân Bảo, Hạ Kiến An đã hiểu tại sao ông nội lại dạy Trân Bảo ở đây, cô bé này quả thật rất thông minh, theo tính cách của ông nội, ông nhất định sẽ không muốn mai một mầm mống tốt như vậy ở đây.
Sau giờ học, Trân Bảo tạm biệt ông Hạ trở về nhà, Hạ Kiến Hiên cũng vừa lúa trở lại từ đường, có thể cùng Trân Bảo trở về nhà
Hạ Kiến An đứng lên trước mặt Trân Bảo, Trân Bảo phát hiện mình không cao đến ngực Hạ Kiến An, mới có 13 tuổi thì cao như thế làm gì, sẽ cho người ta rất nhiều áp lực! Bây giờ cô ấy cao 145,5 cm làm tròn đến 150 cm, Trân Bảo yên lặng đứng cách xa Hạ Kiến An một chút
Trân Bảo đang ở trong lòng âm thầm ghen tỵ với Hạ Kiến An, thì một giọng nam vang lên bên tai: "Vân Trân, em rất thông minh, anh rất khâm phục, em sau này nhất định phải kiên trì đọc sách đó"
Trân Bảo gật đầu và nói vâng
Nói thật thì ngoại hình của Hạ Kiến An rất tốt, giống như nam chính của một bộ phim thần tượng đang đọc lời thoại, nhưng anh nói làm cho cô cảm giác có chút kỳ lạ
Ban đầu, cô bị vẻ ngoài của Hạ Kiến An làm chói mắt, nhưng khi tỉnh lại cô phát hiện anh cũng đang trong thời kỳ vỡ giọng, nghĩ đến hai anh trai mình "cùng mắc bệnh" như vậy, cô cũng không thể không biết xấu hổ cười nhạo anh.
Hai anh trai của Trân Bảo hiện đang trong thời kỳ vỡ giọng, cổ họng khàn khàn khó nghe, trong thời gian này trừ khi thật cần thiết nếu không họ sẽ không nói chuyện, cũng không biết Hạ Kiến An có như vậy hay không
Nghĩ đến đây, Trân Bảo không khỏi liếc mắt nhìn anh, Hạ Kiến An cảm nhận được ánh mắt của cô, thì cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?" "
Thoạt nhìn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, Trân Bảo lắc đầu: "Đã đến nhà em rồi"
"Ừm, vậy em vào nhà đi." Hạ Kiến An nhìn Trân Bảo tiến vào nhà, sau đó xoay người đi về hướng từ đường.
"Anh Tiểu Phong, anh Tiểu Vân!" Ngay khi Trân Bảo bước vào nhà, cô nhìn thấy hai anh trai của mình, "Hôm nay các anh tan học sớm thế"
"Nghỉ." Hứa Thanh Phong tích chữ như vàng, Hứa Thanh Vân ngầm thừa nhận gật đầu
"Phốc—" Trân Bảo che miệng không để ban thân cười ra tiếng, so với Hạ Kiến An không thèm để ý chuyện này, các anh trai cô cũng để ý đến hình tượng quá.
Hai anh em bất lực liếc nhìn Trân Bảo, bóng dáng cô đơn quay về phòng, ước chừng đến bữa tối mới ra ngoài.
Lúc này, người lớn trong nhà đều ở nhà chính, Trân Bảo nhìn qua, đúng lúc nghe bà nội nói: "Làm 6 bàn được không? Sáu sáu ngụ ý tôt đẹp"
"Bày 6 bàn gì thế ạ?"
Tô Lan nói với Trân Bảo: "Anh Sơn Tử sắp kết hôn, chúng ta dự định bày tiệc rượu vào năm sau cũng không chậm trễ vụ xuân"
Trân Bảo: "Nhanh như vậy sao?"
Hứa Kiến Thiết nói: "Cũng không nhanh, làm mai nửa năm, Sơn tử ca của cháu hết năm cũng đã 20 tuổi rồi"
Được rồi, người ta mười sáu, mười bảy tuổi đã kết hôn rồi, anh trai cô đến hai mươi tuổi thì cũng được xếp vào hàng ngũ già rồi
Trân Bảo trèo lên giường nằm trong vòng tay của Tô Lan, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt, cô đã đến nơi này mười năm, anh chị em của cô đang dần dần chuẩn bị kết hôn.