Chương 31

Trân Bảo đem khoai lang lưu lại mấy ngày qua đưa cho Hạ Lão, sợ bọn họ không lấy, gói thành lá lớn rồi đặt xuống đất chạy. Cô đã suy nghĩ cẩn thận, bây giờ cô còn quá trẻ để thay đổi bất cứ điều gì, vì vậy cô đã cố gắng hết sức để làm cho những lão sư này sống ở đấy tốt hơn một chút.

Quan Vũ Dân trở lại chuồng bò thấy khoai lang liền hỏi: "Này, sao lại có túi khoai lang ở đây?"

Hạ Lão: "Là một tiểu bằng hữu đưa tới"

Một ngày khi Trân Bảo đang mang thức ăn tới chuồng bò mấy người trú ở đây nói: "Đứa trẻ, cháu lấy đồ ăn ở trong nhà mang tới đây không tốt đâu"

Trân Bảo: "Không phải đâu ông, đây là do cháu tự mình tiết kiệm đó"

Hạ Lão: "Cháu không sợ mấy ông à? Bị người thấy sẽ bị bắt tới đây sống cùng ông đấy?"

Trân Bảo: "Cháu trộm tới, không ai thấy đâu" Cô chỉ đơn giản cảm thấy rằng những người này ít nhất nên nhận được một chút lòng tốt.

Trân Bảo cũng chỉ là thi thoảng mang tới cho họ chút thức ăn thôi, cũng không sợ bị người phát hiện, vậy nên thi thoảng cũng cùng cô bé nói chuyện phiếm

Trân Bảo cũng nghe qua chuyện của họ nên cũng biết "tội lỗi" của nhóm người là gì. Giống như ông Hà, ông đi du học khi còn trẻ, sau khi trở về Trung Quốc, ông trở thành giáo sư tại Khoa Kiến trúc của Đại học Yến Bắc, ông bị một sinh viên báo cáo trong nhà có sách tiếng nước ngoài. Con trai và con dâu của ông bị ông liên lụy và đi đến Nông trường Tây Bắc, cháu trai của ông cũng phải đi ăn nhờ ở đậu.

Ông Quan và chú Triệu khi đang thảo luận về tác phẩm văn học nước ngoài bị người ta nghe được, bị "kết án" và bị phân quyền vì họ đang tham gia vào chủ nghĩa công nghiệp tư bản và bè phái.



Nói tóm lại là một nhóm người chỉ dành thời gian nghiên cứu học thuật, nhưng lại bị xã hội đẩy tới nông nỗi này.

Sau khi Trân Bảo trở về nhà, cô bé đã nghĩ cách thuyết phục ông nội, cho dù không thể tránh khỏi "giáo dục", nhưng số lần sẽ giảm.

"Ông nội," Trân Bảo chạy đến chỗ Hứa đội trưởng đang hút thuốc trong sân nói: "Ông nội, cháu nghe nói ông nội Hà và mấy người ở chuồng bò đều là giáo sư của Đại học Yến Bắc. "

Đội trưởng Hứa: "Làm sao cháu biết? Cháu chạy tới chuồng bò sa0?"

"Xin lỗi ông nội, con hơi tò mò tý, ông nội ông không phải là người rất ngưỡng mộ người làm công tác văn hóa sao, ông xem bọn họ đáng thương như thế nào, chỉ là do đọc nhiều sách mà bị mắng như vậy"

Hứa đội trưởng: "Tiểu quỷ, đừng nghĩ ông không biết cháu đang nghĩ cái gì, thôn dân trong thôn đều biết việc này, để ông nghĩ nghĩ một chút"

Sau khi Hứa đội trưởng biết thân phận của những người này, ông thật sự không muốn "giáo dục" bọn họ, ông cũng bình thường vệ binh làm gì, nhưng giải thích như thế nào với các xã viên vẫn là một vấn đề.

Nếu một người trong nhà không tốt, thì cả gia đình của họ cũng sẽ bị đặt tên là các phần tử xấu.

Vài ngày sau, lại một lần "giáo dục" khác kết thúc, đội trưởng Hứa nói: "Các xã viên, đội của chúng ta về sau giảm "giáo dục" những phần tử xấu này được không. Mặc dù "giáo dục" sẽ khiến họ nhớ những sai lầm của mình, nhưng không hiệu quả bằng việc lao động. Khi tiến hành "giáo dục", chúng ta đã cũng trì hoãn công việc và thời gian mùa màng đang cấp bách. Tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thân, "giáo dục" không cần làm cũng được, mọi người cho tôi xin ý kiến xem"