Chương 30

Làm công việc mệt mỏi và vất vả nhất, sống ở nơi bẩn thỉu và lộn xộn nhất, thỉnh thoảng còn bị kéo ra như một đường "giáo dục". Trân Bảo nghĩ tới đám người sắp đến thì đau lòng, những thứ khác thì coi như xong đi, nhưng mà dẫn đi giễu phố thì không biết có thể bỏ đi hay không? không biết có ảnh hưởng gì tới ông nội không?

Sau ngày hôm nay, nhà họ Hứa tạm thời gác lại chuyện này, dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc ngoài đồng là được, đến bao nhiêu người thì cũng là họ tự mình giải quyết vấn đề lương thực, nhà ở.

"Mau nhìn xem, có một đám người tới ở đầu thôn kìa"

"Ai tới? Tôi đi xem thế nào?"

"Chờ chút, tôi đi cùng nữa"

Lúc này, mọi người đều không có gì để giải trí, vì vậy ngay khi những người đó đến, người người đều vây quanh xem.

Một vệ binh trẻ kéo một ông già với bộ râu bạc xuống và nói lớn: "các xã viên của đại đội, đây là những phần tử xấu gây nguy hiểm cho sự ổn định xã hội, họ không được quần chúng tập thể công nhận. Cấp trên đưa họ tới đấy để nhận cải tạo và giảm sát của mọi người, mọi người cứ việc phân công lao động. Không để cho những thành phần này truyền bá tư tưởng chỉ biết sống an nhàn hưởng thụ, bò ở như thế nào thì để họ cũng ở như vậy, bò ăn như thế nào cũng để họ ăn như vậy, khổ mệt như thế nào, chỉ cần có thể cải tạo bọn họ là được"

Hắn dừng lại một lúc rồi nói: "Ngoài những lao động cần thiết, để họ không quên tội lỗi và luôn nhớ hòa nhập với quần chúng nhân dân, họ cũng cần được "giáo dục"."

các xã viên nhìn nhau, tại sao những phần tử xấu này lại đến?

Người lớn kéo bọn trẻ con hù dọa nói: "Nghe thấy không về sau không được tới chuồng bò chơi, nhìn rõ mấy người này chưa không được đi theo tiếp xúc với bọn họ, nếu không cá ngươi cũng phải tới chuồng bò ở đấy"



Đứa trẻ sợ hãi đến mức không dám làm ầm ĩ, ngoan ngoãn ở bên cạnh ba mẹ.

"Bây giờ "giáo dục" họ trước, sau đó để họ làm việc." Vệ binh kéo những kẻ xấu, cổ tay bị trói sau lưng bằng dây thừng, cầm gậy đuổi họ đi như gia súc.

Lúc đầu, không ai đi lên, nhưng sau đó, một người phụ nữ da đen tiến lên, sau đấy nhóm người vây quanh tiến hành "giáo dục"

Sau khi trời tối, đám vệ binh đem bọn họ xuống chuồng bò và rời đi. Đêm yên tĩnh, như thể ngày chưa xảy ra, và tất cả những thứ bẩn thỉu tồi tệ đã biến mất.

Trong chuồng bò, tất cả các "phần tử xấu" đều kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, những người này đã từng là giáo sư tại Đại học Yến Bắc, là một trường đại học ở thủ đô, mặc dù có chút chênh lệch tuổi tác, nhưng đều là những người yêu thích văn học.

Đây không phải là lần đầu tiên họ được "giáo dục, vệ binh trên đường cũng tuy tiện đánh chửi bọn họ, thậm chí còn có cả những học sinh cũ của bọn họ.Vết thương bên ngoài cũng sẽ có một ngày lành lại, nhưng thật nhục nhã khi phải thừa nhận lỗi lầm mà họ không làm, lòng tự trọng khi bị " giáo dục" sẽ mãi mãi in sâu trong lòng bọn họ.

Mọi người chia những bánh làm từ cỏ và cám lúa mạch đen, có người cười khổ nói: "Hạ Lão, chúng ta cũng có thể coi là cùng một bát cháo"

Một ông lão dáng người gầy gò, mái tóc nửa trắng, nhưng trên mặt lại có vẻ kiên quyết và bình tĩnh là Hạ Lão nói: "Nói hay lắm, chúng ta đồng tâm hiệp lực, bóng tối sẽ luôn trôi qua, bình minh cuối cùng cũng sẽ đến." "

Hạ Lão: "Nhóc con, cháu đang làm gì ở đó, đây không phải là nơi cháu có thể đến." "

Đứa trẻ lén lút gần chuồng bò này là Trân Bảo của chúng ta "Ông nội, cho ông."