Nhị Đản không nói lời nào, như con khỉ leo cây còn nhanh hơn Hứa Thanh Phong, Nhị Đản nằm trên cành cây nói: "Anh ơi, có ba quả trứng."
Hứa Thanh Phong bỏ hai quả trứng vào túi và nói: "Em lấy một quả còn lại đi, đi xuống cẩn thận một chút"
Nhị Đản tự tin nói: "Anh yên tâm đi, đừng xem thường em"
Khi hai người xuống cây, mấy đứa nhỏ lập tức tụ tập xung quanh và thảo luận về cách ăn trứng chim.
Hứa Thanh Phong nói: "Đi chỗ cũ nướng đi." "
Mấy quả trứng chim được nướng xong, mỗi người phân một miếng nhỏ, buổi chiều cứ như vậy trôi qua, bọn nhỏ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi. Sau khi thu dọn tàn cuộc xong mỗi đứa chia nhau trở về nhà tìm ba mẹ mình.
Ba đứa nhà Hứa gia trở về nhà không lâu thì người lớn cũng trở về.
Vào giờ ăn tối, Hứa Thanh Vân đem chuyên nướng châu chấu và trứng chim kể cho mọi người nghe
Ban đầu Trân Bảo còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng, nhưng không ngờ mấy người lớn lại cười khúc khích, còn nó mình nhỉ còn nhỏ cũng nghịch ngợm như thế nào
Hứa Kiến Dương nói: "Tiểu tử giỏi lắm, bất quá nếu không phải thời gian này thời tiết tốt cây cối phát triển, chỉ sợ mấy đứa đến cả lông chim cũng không có mà nhìn" Thực tế nói như vậy cũng không sai, nếu là mấy năm trước mùa màng đói kém người trong thôn đều lên núi tìm đồ ăn, vậy nên đa phần đồ có thể ăn được đều đã bị tìm đi rồi.
Những năm gần đây, thu hoạch trên ruộng dần được cải thiện, gia đình có ít lương thực trong kho, cộng thêm có thế xuống ruộng kiếm công điểm, không ai có thời gian đi tìm mấy thứ này, vậy nên bọn trẻ con mới có thể tìm được làm đồ ăn vặt
Hứa Kiến Thiết nói: "Lúc trước chúng ta cũng nướng cá, cá chỉ nhỏ như ngón tay, chỉ nhai một lần đã hết rồi"
Hứa Kiến Quân nói: "Đúng thế, bất quá mùi vị cũng khá là thơm"
Hứa Kiến Thiết nói: "Ta vẫn còn nhớ gà nướng lò gạch mà ba làm cho chúng ta, da mịn màng và thịt mềm, chỉ một chữ, thơm!"
Hứa Kiến Dương: " còn bỏ cả khoai lang vào nướng, khoai lang nướng hơi cháy vỏ bên ngoài ngọt cực kỳ"
"Oa—" Mấy đứa nhỏ nghe vậy thì cũng tưởng tượng tới nuốt nước miếng, Trân Bảo cũng mắt đen long lanh nhìn ông nội
Dương Xuân Hoa nói: "Đây đều là chuyện khi các con còn nhỏ mà ba con làm cho, lúc đó còn chưa có Tiểu Sơn kìa"
Hứa Văn Hoa: "Mấy đứa này chỉ suốt ngày nghĩ tới ăn thôi" Hứa Văn Hoa gõ vào cột thuốc và nói: "Không phải là ba không muốn làm cho mấy đứa, nhưng mà bây giờ không giống như trước đồ ăn trên núi bắt được đều phải công khai và bị tịch thu"
Nhà họ Hứa: "Ai—"
Gà nướng lò ngon chỉ có thể ăn ở trong mộng thôi
Dương Xuân Hoa mở nắp hầm ra đi xuống lấy thóc, thời đại này mỗi nhà đều có một hầm chứa đồ, một là có thể bảo quản đồ ăn lâu dài, hai có thể ngăn chuột bọ ăn lương thực, vậy nên cứ một khoảng thời gian là phải đi xuống hầm lấy đồ.
Trân Bảo thấy bà nội từ dưới hầm đi ra, nhớ tới người nhà thảo luận việc nướng khoai lang hôm qua, cô chạy tới nói: "Bà nội, con muốn ăn khoai lang nướng, chúng ta ăn khoai lang đi." "
Dương Xuân Hoa túm cái mũi của Trân Bảo trách mắng nói: "Cháu đúng là tiểu quỷ, có phải là cả đêm đều nghĩ tới rồi phải không?"
Trân Bảo ôm lấy đùi Dương Xuân Hoa, tiếp tục dỗ dành: " Có được không bà nội"