Chương 27

Trân Bảo nhìn đám trẻ con trước mặt đang ăn rất hăng say lại bừng lên cảm giác bà mẹ già trông thấy đàn con nhỏ, cô thực sự muốn mang mấy món ăn vặt kiếp trước cho bọn nó ăn.

Nhưng đây là nhưng năm 60, một kỷ nguyên mà ngay cả tự do / giao dịch sẽ được coi là đầu cơ.

Kiếp trước Trân Bảo cũng sẽ làm một số đồ ăn nhẹ cho bạn bè, nhưng vào thời đại này, không có công cụ và không có nguyên liệu, cô không biết làm thế nào để giải thích với người ngoài một đứa bé tẹo như này có thể làm mấy món ăn vặt lạ lạ mà không ai biết.

Thật muốn nhanh lớn lên chút như thế mới có thể làm được nhiều việc mà hiện tại không làm được

"Em gái, sao lại thở dài, có chuyện gì thì nói với anh trai"

Trân Bảo nhìn người anh trai ngốc nghếch của mình đang bận rộn với việc ăn uống, haizz anh mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây.

Nhưng cô cũng không thể nói điều này ra ngoài, anh trai nhỏ có tâm như thế là tốt, làm em gái không thể cái gì cũng nói thẳng ra được

Nhị Đản nhếch lên miệng nói: "Ai châu chấu này ít quá, nhai vài cái đã hết rồi"

"Chúng ta đi vào rừng xem trên cây có trứng chim nào không đi?" Hứa Thanh Vân đề nghị.

Chẳng lẽ anh còn thật sự muốn leo cả lên cây sao? Trân Bảo thực sự không nói nên lời với bọn họ, châu chấu còn không đủ mấy người ăn sao, thật sự có thể so với heo ăn.

Hứa Thanh Phong lau miệng: "Tớ cảm thấy được đó, Trân Bảo em có muốn đi không?" "

"Đi."

Cái khác không nói nhưng cái này thì Trân Bảo phải đi theo trông chừng bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ gây họa, đừng xem thường lực phá hoại của đám trẻ con này

Mấy đứa nhỏ nói liền làm, dập lửa sau cùng nhau đi vào rừng



Hứa Thanh Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trân Bảo nói: "Không ngờ hôm nay em gái lại ra ngoài với chúng ta lâu như vậy." "

"Em muốn thấy các anh leo cây xem, chắc chắn rất ngầu." Trân Bảo thuận miệng nói

Hứa Thanh Phong cười ngốc nghếch: "Heehee, Trân Bảo thật sự có mắt nhìn, tý nữa anh sẽ trèo tận lên ngọn cây cho em xem"

Thật sự cho anh ba phần nhan sắc anh còn có thể mở cả phường nhuộm, Trân Bảo thầm trợn mắt xem thường, mắng câu thằng nhóc không biết khiêm tốn, nhưng miệng lại nói: "Không được, anh Thanh Phong, anh trèo cao như vậy em sẽ lo lắng." "

"Được rồi, Trân Bảo đã nói như vậy thì thôi, nhưng thật ra anh có thể trèo tận lên ngọn cây mà"

Khi cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện, một lúc đã đến khu rừng, Nhị Đản chỉ vào một cái cây trông nhỏ và cao hơn ba mét và nói: "Cây này được không?"

Hứa Thanh Phong vỗ vỗ thân cây, ngẩng đầu nhìn nhìn, tức giận nói: "Cậu không phải ngốc đi, trên đó làm gì có tổ chim. Chúng ta tới ấy trứng chim hay là trèo cây hả?"

Nhị Đản cười khúc khích: "Quên mất."

"Chúng ta tách ra tìm xem, cây nào có chim thì mới trèo"

Mấy đứa nhỏ tản ra, mỗi đứa tìm một cây, việc này cũng cần phải có kỹ thuật, mắt không tinh nhanh cũng không dễ tìm được

Ánh mắt của Hứa Thanh Phong rất tốt, trong chốc lát nó đã tìm được một tổ chim, "Này, các cậu! Ở đây! Ở đây có này"

Wow, bọn trẻ con lập tức chạy đến bên cạnh Hứa Thanh Phong.

Hứa Thanh Phong nói: "Ta và Nhị Đản là lớn nhất để hai chúng ta trèo lên đi, mấy người các ngươi đợi dưới gốc cây đi"