Chương 24

Trân Bảo vẫn đang trong giai đoạn dạy các chị của mình đọc, phải mất hơn ba tháng để dạy họ ghép vần, ghép vần giống như nền tảng của một ngôi nhà, Trân Bảo không muốn qua loa, vì vậy sau khi dạy các chị kỹ lưỡng đảm bảo họ có thể học tốt rồi, cô mới dạy các chị mình chữ.

Như bây giờ, cô viết một từ trên mặt đất, sau đó để các chị cố gắng tự đọc nó, sau đó Trân Bảo sẽ sữa lỗi sai

May mắn có kinh nghiệm dạy thêm ở kiếp trước, Trân Bảo giờ đây đã có đủ kiên nhẫn để dạy dỗ hai chị gái. Mỗi ngày sẽ ôn tập lại bài cũ và dạy thêm 20 chữ mới, sau đó các chị đi nấu ăn và Trân Bảo cũng bắt đầu tự ôn tập.

Bất tri bất giác người lớn đã đi làm trở về nhà, Hứa Kiến Quân vào cửa không thấy con gái thì lớn tiếng gọi: "Trân Bảo!" Ba về rồi"

Trân Bảo vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy bụi bặm của mình trên mặt đất và chạy về phía ba mình, "Ba, con nhớ ba." "Trân Bảo không ngại nói vậy với người ba thương mình nhất

Tô Lan ở bên cạnh ủy khuất nói: "Con không nhớ mẹ sao?"

Trân Bảo hôn Tô Lan một cái: "Mẹ, con cũng nhớ mẹ"

Lúc này, Dương Xuân Hoa cũng đến tham gia cuộc vui: "Ai, Trân Bảo trong lòng chỉ có ba và mẹ, uổng công bà nội thương cháu"

Trân Bảo nhanh chóng quay đầu lại: " Bà nội, cháu nhớ bà nhất, nhớ bà đầu tiên"

Ai nói Trân Bảo cái miệng nhỏ ngọt ngào có thể dỗ dành mọi người, người lớn di làm về thích nhất là vây quanh Trân Bảo tranh thủ tình cảm, nghe cô bé nói lời ngọt ngào dỗ người, mệt mỏi cả ngày cũng vơi một nửa.

"Bà ơi, ông nội đâu?" Trân Bảo kỳ lạ nói.

Dương Xuân Hoa nói: "Sáng nay, một nữ thanh niên trí thức ngất xỉu, ông cháu phải đi theo người đến trạm y tế, lúc tan làm đi đến trạm ý tế hỏi xem thế nào?"

Trừ mấy đứa trẻ không ở trong ruộng, thì hầu hết mọi người đều biết chuyện này



Vừa nhắc đến Tào Tháo đã thấy xuất hiện.

Lúc này Hứa đội trưởng tình cờ bước qua ngưỡng cửa sân, Dương Xuân Hoa nhìn thấy liền hỏi: "Người thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"

Hứa đội trưởng hút một điếu thuốc, buồn bã nói: " Có"

Nghe vậy cả nhà như lọt vào sương mù, Hứa Kiến Dương hỏi: "Cái gì? "

Hứa đội trưởng nói: "Mang thai." "

Chị dâu thứ hai Hứa sửng sốt: "Thanh niên trí thức mới đến đây nửa tháng thôi? Làm sao có thể có được"

Hứa đội trưởng cũng rất bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Bác sĩ Ngô nói đã hai tháng rồi, ngày mai ba phải đến xã hỏi cách xử lý." "

Tô Lan nói: "Không phải tất cả những thanh niên trí thức này đều chưa lập gia đình sao? Nếu báo cáo lên, thanh niên trí thức đó không phải phạm tội sao"

Vừa nói xong, có người đến Hứa gia. Chính là thanh niên trí thức đã ngất xỉu, đây chính là người đã hỏi khi nào có thể trở lại thành phố tên là Lí Lệ

Ngay khi Lý Lệ bước vào họ Hứa, cô ta đã quỳ xuống trước mặt Hứa đội trưởng, sợ đến mức Hứa đội trưởng không cầm được điếu thuốc "ngươi đây là chuyện gì vậy, mau đứng lên"

Lý Lệ nghẹn ngào nói: "Đội trưởng, tôi biết việc này là không đúng, nhưng tôi không phải đùa giỡn, đứa trẻ này là của vị hôn phu của tôi, đã đính hôn từ khi tôi còn nhỏ." "

Nhà họ Hứa càng thêm bối rối, vài người phụ nữ đỡ Lý Lệ đứng dậy ngồi trên ghế đẩu.