Chương 23

Cô biết bóng tối chỉ là tạm thời, nhất định thi đại học sẽ được mở lại, cô sẽ đăng ký thi, nếu không ôn lại, hơn chục năm nữa cô có thể sẽ quên hết kiến thức, cô cũng không muốn làm nông dân cả đời.

Tuy nhiên, những lời này Trân Bảo không nói cho gia đình biết, cô sợ không thể giải thích rõ ràng, mặc dù hiện tại bài trừ phong kiến không ai dám nhắc tới ma quỷ thần linh, nhưng ở nông thôn vẫn còn rất nhiều người mê tín. Vì vậy, trực tiếp nói rằng cô đến gặp ông ngoại tú tài để nghe giảng là tốt nhất.

"Vậy thì sau khi ăn xong thì để bát đây cho mẹ, con đi đi đừng trì hoãn bài tập về nhà." Tô Lan sờ sờ đầu Trân Bảo, nhẹ nhàng nói.

Kiếp trước là sinh viên đại học Trân Bảo: "..."

"Bà, ba, mẹ, dì, con đi đây." Trân Bảo cầm bát cho Tô Lan, nhấp cái chân nhỏ ngắn ngủi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Hứa Kiến Quân ngăn lại: "Đợi hai anh trai con đã"

"Vâng, các anh nhanh lên"

Hai anh em nhanh chóng ăn xong phần còn lại và một trong số họ nắm lấy tay Trân Bảo, nói lời tạm biệt với người lớn và rời đi.

"Trân Bảo, bọn anh đưa em về nhà trước." Hai anh trai đều biết Trân Bảo sẽ không tới chỗ lão tú tài

"Vâng ạ" Trân Bảo ngoan ngoãn gật đầu, dù sao bọn họ cũng sẽ về nhà trước.



Những đứa cháu lớn của nhà họ Hứa, như Hứa Thanh Sơn và Hoa Sen, đều đã bắt đầu làm việc trên đồng, mặc dù cũng chỉ có một nửa công điểm. Vốn là năm ngoái hai anh em Hứa Thanh Sơn vẫn còn học trung học cơ sở trong thị trấn, nhưng năm nay họ không thể đến đó nữa, vì vậy họ chỉ có thể xuống đất.

Trân Bảo không chỉ tự học ở nhà, hai chị gái đào rau dại trở về, Trân Bảo cũng sẽ dạy họ, ôn tập bài cũ, học thêm bài mới, không để mình quên bài được

Mùa đông năm ngoái, Hứa Kiến Quân cũng lên núi săn một ít con mồi nhỏ để bán trên chợ đen, số tiền tiết kiệm được đã mua bút chì và giấy cho ba đứa con của mình, hai anh em đưa phần của mình cho Trân Bảo. Nhưng mà Trân Bảo hiếm khi sử dụng, chỉ viết một chút mỗi ngày để duy trì cảm giác cầm bút, còn lại đa phần đều biết trên mặt đất.

Trân Bảo biết rằng rất nhiều sách và sách giáo khoa đều ở bãi phế liệu, nếu có thể, cô muốn mua và sử dụng chúng, dù sao trong sách có nhiều kiến thức bỏ lỡ sẽ rất lãng phí. Nhưng co bé cũng chỉ có thể nghĩ đến điều đó, thứ nhất, không có tiền, thứ hai là trong mắt Hồng vệ binh mấy thứ đại diện cho " Xú lão cửu", nếu những thứ này xuất hiện trong nhà thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

"Trân Bảo, bọn chị về rồi." Hai chị em Hứa Quế Hoa và Hứa Hoa Mai đặt giỏ đầy rau dại trong vào nhà chính, sau đó hét lên

"Chị." Trân Bảo chạy ra khỏi phòng với đôi chân ngắn nhỏ, bị Hứa Hoa Mai ôm lấy, một lúc sau mới thả Trân Bảo xuống, "Ai nha, Trân Bảo của chúng ta lại lớn lên rồi, chị sắp không ôm nổi em nữa"

"Vậy em sẽ ôm chị" Trân Bảo ôm đùi Hứa Hoa Mai, nghiêng đầu nói với các chị em: "Các chị chúng ta mau học trước khi trời tối"

Phải nắm chặt thời gian, hai chị còn phải nấu cơm cho cả nhà nữa

"Mọi việc đều nghe cô giáo nhỏ nói" hứa Quế Hoa trêu chọc Trân Bảo, ba người bọn họ cùng nhau đi về phòng, đầu năm sống chung với mấy chị, Trân Bảo ngủ ở giữa cũng không trật trội