Lý Xuân Hạnh biết con gái chưa ăn gì, bèn dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm Lão Tứ.
Lâm Lão Tứ hiểu ý, vội vàng cơm nước xong xuôi, sau đó đi nói với bà nội Lâm chuyện nấu canh trứng cho con gái.
Bà nội Lâm cả đời này sinh được sáu đứa con, bốn trai hai gái.
Bác cả Lâm Kiến Quốc và bác gái Tần Xảo Liên sinh được một trai hai gái, con trai là Lâm Phong, năm nay mười bảy tuổi, con gái lớn Lâm Lập Xuân năm nay mười lăm, con gái nhỏ Lâm Lập Hạ mười hai tuổi.
Bác hai Lâm Kiến Dân và bác gái Triệu Tú Hương sinh được một gái một trai, con gái là Lâm Lập Thu mười sáu tuổi, con trai tên là Lâm Thu mười ba tuổi.
Bác ba Lâm Kiến Thiết và bác gái Tôn Tứ Phán sinh được hai con gái, con gái lớn Lâm Lập Đông, con gái nhỏ Lâm Đông Chí, một đứa mười hai tuổi, một đứa mười tuổi.
Lâm Lão Tứ tên là Lâm Kiến Nghiệp, vợ tên Lý Xuân Hạnh, có hai trai một gái, lần lượt là Lâm Đông, Lâm Nam, Lâm Tây.
Cô cả Lâm gia là người được cả thôn công nhận là lấy được chồng tốt, lấy chồng trong công xã, được ăn lương nhà nước, cũng bởi vì có cô con gái có tiền đồ, hoàn cảnh gia đình nhà con rể sung túc mà bà nội Lâm rất hài lòng về việc con gái cả gả chồng.
Một cô gái ở nông thôn có thể gả đến công xã, điểm duy nhất không được trọn vẹn chính là người mà cô cả Lâm gả có chút vấn đề về thân thể, chân hơi bị thọt, nhưng cũng không rõ ràng lắm, trừ khi quan sát cẩn thận, cộng thêm trường hợp ông ta đi nhanh thì mới nhận thấy được.
Người trong thôn cũng không biết chồng cô cả Lâm bị thọt.
Cũng không phải cố ý giấu, mỗi lần ăn tết cô cả và chồng đều sẽ đưa con về nhưng không ai phát hiện ra.
Bà nội Lâm cũng không ngu đến mức đi nói với người khác.
Nếu không phải bị thọt một chút, người ta cũng không lựa chọn lấy vợ ở nông thôn.
Đây cũng là do người nhà đằng trai nghĩ cho tương lai lâu dài, lo lắng con trai có khuyết điểm, cưới một cô con dâu cũng là người được ăn lương nhà nước, thời gian dài sẽ coi thường con trai. Thương con đến sốt ruột, lại nghĩ đến câu con gái gả cao con trai cưới vợ thấp, mới nhờ thân thích tìm một cô gái có ngoại hình đẹp mắt một chút, cẩn trọng có thể chăm lo việc nhà để cưới về.
Nói đến cũng vừa khéo, người thân thích được nhờ này lại có họ hàng với nhà mẹ đẻ bà nội Lâm, nếu không chuyện này chưa chắc đã thành.
Cô cả Lâm gả đến làm việc rất nhanh nhẹn, ôm đồm việc trong nhà ngoài ngõ, năm sau lại sinh đôi hai đứa con trai, rất được gia đình nhà chồng coi trọng.
Dưới sự giúp đỡ của nhà chồng, cô cả Lâm hiện đang làm việc ở xưởng diêm, mặc dù chỉ là công nhân tạm thời, nhưng cũng làm cho nhiều người trong thôn ghen tị. Có thể làm được công nhân tạm thời thì cũng phải có người ở trong xưởng mới được, nếu không cho dù nhờ người cũng không tìm được cách.
Bà nội Lâm còn có một cô con gái nhỏ, tên là Lâm Tuyết Mai, lớn hơn con gái lớn nhà bác cả nửa tuổi, học cấp hai ở công xã, mỗi tuần được nghỉ mới về.
Lâm Tây Tây cảm thán nhà họ Lâm này thật đúng là một gia đình lớn.
Trước khi cô xuyên đến, số người trong nhà cực kỳ ít ỏi, khi còn nhỏ cô ở cùng ông bà nội, sau khi ông bà nội qua đời, cũng chỉ có bảo mẫu, phụ trách bữa ăn hàng ngày của cô.
Những gia đình khác trong thôn cũng không khác nhà họ Lâm là mấy, bây giờ chú trọng nhiều con là nhiều phúc, nhà đông người thì người ngoài cũng không dám ức hϊếp.
Lâm Tây Tây cần thời gian để sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhỡ đâu sau này không trở về được, cô phải làm thế nào.
Với sự căm ghét mà nữ chính sống lại đối với cả nhà cô mà nói, tốt là không thể nào tốt được, cho dù là nhà cô lấy lòng, chưa chắc nữ chính đã tiếp nhận.
Cũng may nữ chính còn chưa sống lại.
Tất cả vẫn còn kịp.
Không phải bất đắc dĩ thì cô sẽ không chống lại nữ chính.
Hào quang vai chính, không phải thứ mà những nhân vật nhỏ như cô có thể chống lại.
Hãy để nữ chính đến với tương lai tươi sáng của cô ấy, còn cô thì đi cầu độc mộc nhỏ của mình.
Tốt nhất là không can thiệp lẫn nhau.
Nếu như nữ chính nuốt không trôi cục tức đời trước mà cứ tìm cách làm khó, thì Lâm Tây Tây cô cũng không sợ.