Chương 3: Quyết định

Em trai của Cù Cẩn Thành - Cù Cẩn Dật đã ăn rồi, cậu ấy nhỏ hơn Cù Cẩn Thành năm tuổi, khuôn mặt cũng giống Cù Cẩn Thành, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.

Cù Cẩn Thành trầm tính hướng nội, từ nhỏ đến lớn đều học rất giỏi, Cù Cẩn Dật thì nghịch ngợm hoạt bát, đại học cũng là miễn cưỡng thi đậu, cũng không chú ý đến việc học, mà càng thích mày mò mấy thứ đồ chơi mới lạ hơn.

Đối với đứa con trai út này, Cù Trường Nho cũng là thái độ không quan tâm lắm, rồng sinh chín con còn chẳng giống nhau nữa là.

Yêu cầu của ông với con cái cũng không cao, chỉ cần làm người cho tốt, không làm ra chuyện lớn tày trời gì, có thể thuận lợi tốt nghiệp là được rồi.

“Cha, mẹ.”

“Ừ, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Cù Cẩn Thành ngồi xuống, tự mình động tay múc một bát cháo, ăn nửa bát rồi nhìn về phía cha anh - Cù Trường Nho ngồi ở đối diện.

Đêm qua anh đã suy nghĩ cả đêm, phân tích thật kỹ nội tâm mình, anh đã hạ một quyết tâm trước khi trời sáng, đó chính là tiếp nhận lời mời về nước của sư huynh La Minh Thịnh.

Anh là con cháu Viêm Hoàng, phải làm chỗ dựa cho hàng ngàn hàng vạn con cháu Viêm Hoàng khác.

Chỉ có điều trước khi về nước anh còn không ít chuyện cần phải xử lý, một việc trong số đó là nhận được sự thông cảm và ủng hộ của cha mẹ.

“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

Nghe thấy con trai nói, Đỗ Vận Chi dừng lại động tác đang dở trên tay rồi nhìn sang, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

Vẻ bề ngoài của Đỗ Vận Chi đoan trang nho nhã, ăn mặc đúng mực, chỉ liếc qua đã có thể nhìn ra được bà là một người phụ nữ sống trong một gia đình giàu có và hạnh phúc.

“Hôm qua con nhận thư của sư huynh Minh Thịnh gửi, anh ấy mời con về nước cùng làm nghiên cứu, con đã suy nghĩ cả đêm, quyết định trở về.”

Chiếc thìa trong tay Đỗ Vận Chi rơi xuống, Cù Trường Nho cũng cảm thấy bất ngờ mà mở nhướng mày.

Đương nhiên là bọn họ biết La Minh Thịnh, là một chuyên gia vô cùng nổi tiếng, trước đó đã đến nhà chơi mấy lần.

Mấy năm trước La Minh Thịnh về nước cũng xôn xao huyên náo, nước M ra sức ngăn cản, trong nước thì ra sức thúc đẩy, bản thân La Minh Thịnh cũng chịu khổ không ít.

Tiếng rầm và tiếng sột soạt của tờ báo đập vào bàn vang lên, Cù Trường Nho nắm tay vào đặt bên miệng, ho khụ mộ tiếng.

“Về nước? Con quyết định rồi?”

Cù Trường Nho không để ý đến vẻ mặt lo lắng của con trai, mà là nhìn về phía con trai ở đối diện để xác định lại.