Chương 12: Lần đầu gặp cha mẹ

Mùa thu năm nay, Cù Cẩn Thành lấy thân phận học giả về nước, gia nhập vào đoàn đội nghiên cứu của La Minh Thịnh, trở thành trụ cột vững chắc cho đoàn đội nghiên cứu khoa học quốc gia.

Cùng năm đó, Chử Tương thuận lợi vào học trong một trường cấp ba, trở thành một học sinh cấp ba.

Thời kỳ khó khăn cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Chử Tương, mùa đông năm 1959, Chử Quốc Thành và Trần Anh về quê ăn tết, mang theo không ít dầu gạo mắm muối, đều là phần mà bọn họ tiết kiệm được.

Đây cũng là lần đầu tiên Chử Tương gặp được cha mẹ của nguyên chủ.

Chử Quốc Thành cao to khí thế, giọng nói rất to, tiếng cười hào sảng, người ta nói rằng đó là tổn thương do nghe quá nhiều tiếng súng.

Dáng người Trần Anh nhỏ nhắn, để kiểu tóc ngắn kiểu Lưu Hồ Lan, năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt bà, nhưng Chử Tương có thể nhận ra được nét mặt của bà khi còn trẻ.

Trong phòng bếp, Chử Tương kéo bánh xe quạt gió nấu nước nóng, Chử Vệ Đông ngồi xổm bên cạnh cô nhìn, năm nay cậu bé chín tuổi, ngoại hình khỏe mạnh kháu khỉnh, rất nghịch ngợm.

Dưới sự giáo dục của Chử Quốc Thành và sự che chở của Trần Anh, cậu bé nghịch ngợm nhưng không phải theo kiểu làm người ta ghét, mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng Chử Tương thật sự rất thích cậu em trai này.

“Chị ơi, cái này rất thú vị, em cũng muốn thử một chút.”

Bọn họ ở thủ đô thì ở trong khu tập thể quân khu, trong khu tập thể thống nhất cung cấp khí ga, Chử Vệ Đông rất tò mò về mọi thứ ở nông thôn.

Vừa rồi nếu không phải là Trần Anh ngăn cản thì cậu bé đã định chạy lên núi một mình rồi.

“Được chứ, vậy em thử một chút đi, kéo không được thì đưa lại cho chị.

Chử Tương nhường vị trí lại cho Chử Vệ Đông, Chử Vệ Đông hào hứng ngồi qua đó.

Lý Đại Muội bên cạnh thấy hành động của cháu trai cháu gái thì cười ha ha, tuy rằng bà cụ thương cháu gái nhất, nhưng cũng rất thương đứa cháu trai này, đặc biệt là không thường xuyên gặp nhau, khó có một lần về quê, cho nên đương nhiên là ra sức đối xử tốt với cậu bé.

Còn không phải sao, Chử Vệ Đông sinh vào ngày hai mươi lăm tháng mười hai, sinh nhật đúng vào hôm trước, mặc dù đã qua, nhưng Lý Đại Muội còn đặc biệt nhào bột làm mì sợi, muốn bù đắp sinh nhật cho Chử Vệ Đông.

Có được sự cho phép của chị gái, Chử Vệ Đông tràn đầy phấn khởi tiến tới kéo bánh quạt, lần đầu tiên còn không kéo được, nụ cười trên mặt cậu bé hơi nhạt hơn, sau đó là gắng sức, cắn răng kéo tiếp, cuối cùng thì lần này cũng kéo được.