Chương 10: Cuộc sống điền viên

Chử Tương nói cô đã khỏe rồi cũng không phải chỉ đơn thuần là an ủi bà nội, lúc chơi game cô đã cất đủ các loại thuốc trong ba lô không gian, trước đó vẫn không có tác dụng gì, bây giờ vừa hay có đất dụng võ.

Cô tìm được thuốc tây giúp lưu thông máu bầm, hiệu quả nhanh hơn so với uống thuốc Đông y mà thầy thuốc Chu kê cho.

Nhớ hôm qua mình vừa mới tỉnh, bà nội đã cho cô một bát thuốc Đông y đen sì, Chử Tương bịt mũi nuốt xuống, uống xong cô có cảm giác đầu mình càng choáng váng hơn, còn có cảm giác buồn nôn không nói ra được, sau đó chỗ thuốc mà bà nội sắc thì cô đều lén lút đổ đi, thật sự là không thể uống được.

Chử Tương nằm trên giường một ngày đã có thể xuống được rồi, cô chậm rãi đi về bên cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra nhìn về phía bên ngoài.

Chỉ thấy một khu nhà nhỏ hình vuông, hàng rào vây quanh khu nhà, có một chuồng gà vịt, bên trong nuôi mấy con gà mái. Góc tường là một vườn rau tươi, lá rau xanh mơn mởn phát triển rất khả quan.

Gạch xanh ngói xám gỗ thô, có một loại cảm giác dân dã, giống như một ngôi nhà có tuổi đời từ rất lâu rồi vậy.

Điều kiện nhà cửa của nhà họ Chử được coi là khá giả trong thôn, mặc dù Chử Quốc Thành và Trần Anh không thường xuyên trở về, nhưng sau khi đất nước được thành lập, trong nhà đã được tu sửa lại một lần nữa, đồ dùng trong nhà được trang bị rất đầy đủ và cẩn thận.

Chử Tương nhìn về phía dãy núi kéo dài phía xa xa, cô hít vào nguồn không khí trong lành, không hiểu sao sự phiền muộn khi đi vào một thế giới khác cũng vơi đi.

Đây chẳng phải là cuộc sống điền viên mà cô vẫn luôn hướng đến sao?

Năm 2120, cuộc sống hiện đại hóa và đô thị hóa làm cho người ta có một cảm giác ngột ngạt muốn thoát ra, phong cảnh điền viên này rất hiếm khi có thể nhìn thấy được.

Chử Tương ở nhà nghỉ ngơi một tuần thì lại đến trường đi học, trường trung học trên thị trấn, mỗi ngày vừa đi vừa về hết khoảng một giờ đồng hồ, Chử Tương coi như là rèn luyện, thời gian một tiếng này cô cũng không lãng phí, mỗi ngày vừa đi bị bên lề đường vừa học thuộc bài, nhanh chóng nắm bắt được các trọng điểm của các môn học.

Mà bạn học trong trường học thì sao, trong mắt Chử Tương thì cũng giống như trẻ con vậy.

Cô mang tâm thái của một chị bé, không hề tồn tại trường hợp xích mích với nhau, mỗi lần nhìn thấy những nụ cười trong sáng đó, Chử Tương cũng âm thầm cảm khái từ trong lòng, điều kiện cuộc sống bây giờ rất thiếu thốn, không có đồ ăn ngon ăn không hết, không có sản phẩm giải trí công nghệ cao, không có máy tính tivi điện thoại, nhưng sự vui vẻ của bọn trẻ là xuất phát từ nội tâm.